WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 429: Ẩn Họa (2)

Chương 429: Ẩn Họa (2)




Dịch: lanhdiendiemla.

Phủ huyện bình thường đều coi nạn dân như mãnh thú, một khi có vô số nạn dân tràn vào, đối với các vị quan gia mà nói là rắc rối lớn, ghế dưới chân lung lay. Mấy ngày trước Thẩm Mặc đã nhìn thấy nạn dân lác đác xuất hiện ngoài thành Tô Châu, đang trù tính xem phải chuẩn bị ứng phó như thế nào.

Đương nhiên trong tin tức địa phương thì đông nam vĩnh viễn là nhân vật chính, Thẩm Mặc nhìn thấy "sách lược kháng Oa " của Hồ Tôn Hiến; nói một cách đơn giản là: Một, tuyển võ tướng, có thể dụng kẻ hứa lập công chuộc tội, người không biết thủy chiến không dùng ; hai, bổ nhiệm văn chức giáo luyện tướng sĩ. Ba, tuyển tinh binh, bỏ già yếu; bốn; chia chức trách rõ ràng, phân vùng thống lĩnh; năm, luận công phá cách thăng thưởng; sáu, phát lệnh quan viên các ấp cố thủ địa phận; bảy, tiến hành phủ dụ, phái quan viên tới các đảo Nhật Bản truyền dụ. Hoàng đế đều phê chuẩn cho thi hành.

Thẩm Mặc vui mừng nhìn thấy, Hồ Tôn Hiến cuối cùng cũng đem thủy chiến đặt ở vị trí hàng đầu rồi, nếu như thủy lục song hành, kết hợp với vỗ về và trấn áp thì đó mới là con đường chính xác tiêu diệt giặc Oa.

Đường lối rõ ràng, hướng đi chính xác, phản ánh Hồ Tôn Hiến cuối cùng cũng có thể làm theo ý muốn, thi triển hoài bão rồi, mà Gia Tĩnh đế cũng cấp cho vị tổng đốc này sự tín nhiệm lớn nhất. Dưới tình huống không bị gạt chân kéo cánh, Thẩm Mặc tin rằng Hồ Tôn Hiến sẽ từng bước từng bước xoay chuyển cục diện kháng oa.

Sau đó là chiến sự, hai bên có thắng có bại, nhưng tổng thế mà nói giặc Oa tới lui tự nhiên chiếm ưu thế. Từ trong tin tức tình báo của Chu Thập Tam, Thẩm Mặc phát hiện ra Từ Hải, Diệp Ma hoạt động tích cực, sau khi tiến công Chiết Giang gặp trở ngại, có khuynh hướng di chuyển sang Tô Tùng.

Chu Thập Tam còn đặc biệt nhắc nhở, bảo y bắt những gian tế phát tán tin đồn. Thường Thục, Thái Thương hiện giờ đều lan truyền tin đồn nói giặc Oa tháng tư sẽ đánh tới, dặn y ngàn vạn lần chớ để tạo thành hỗn loạn không cần thiết.

Thẩm Mặc cau mày, cầm lấy bản báo cáo giám sát vật giá, dùng một khắc đem các số liệu mới nhất điền vào trong biểu đồ thay đổi giá cả mà y làm ra, phát hiện ra mười lăm loại nhu yếu phẩm cần thiết của bản địa cơ bản ổn định, có tăng lên nhưng không lớn.

Song khi tiến hành phân tích giá cả cung ứng cho Thường Thục, Thái Thương thì phát hiện ra có xu thế tăng rõ ràng. Nhất là hai tháng gần đây nhất, giá gạo năng thêm năm phần, từ từ một lượng bảy một thạch, tăng lên tới hai lượng năm một thạch. Mặc dù nói vào thời kỳ giáp hạt, giá gạo tăng là bình thường, nhưng so với mọi năm cùng lắm chỉ tăng tới một lượng tám một thạch, tới tháng năm tháng sáu, thời điểm tăng cao nhất cũng chỉ tới hai lượng mốt một thạch mà thôi.

Về phần giá bột mì thì rẻ hơn giá gạo một chút, nhưng tăng giá không kém gì, bột mỳ trắng thượng đẳng đã tăng tới hai lượng bốn một thạch.

Chiếu theo đà tăng già này lương thực năm nay lại chẳng đột phá mức ba lượng một thạch? Thẩm Mặc mày nhăn tít lại, đột nhiên nhớ lại cảnh hôm mình thường phục vi hành, ở trong quán trà nghe Ngụy tứ gia nói:" Năm nay sẽ thất thu ba thành, Thường Thục xác lập giá gạo mới, sẽ tăng lên chừng ba lượng ba một thạch."

"Đây là lời dự đoán chính xác hay là lời châm dầu đổ lửa ác ý?" Thẩm Mặc không khỏi có chút khẩn trương, ra lệnh:

- Tìm Thẩm Hồng Xương lại đây cho ta.

Mặc dù Tô Châu tạm thời con chưa có phong ba, nhưng đợi tới ngày giá tăng vọt thì tất cả đều đã muộn rồi.

Chỉ chưa tới hai khắc, Thẩm Hồng Xương đã thở hồng hộc chạy tới, cung kính khấu đầu với Thẩm Mặc:

- Thúc thúc, người tìm cháu có chuyện gì ạ?

Thẩm Mặc giơ tay lên:

- Ngồi xuống nói.

Đợi Thẩm lão bản ngồi xuống, y liền đi thẳng vào vấn đề:

- Gần đây có gì khác thường không?

Thấy Thẩm Hồng Xương mặt hoang mang, chỉ đành nói:

- Khoán, lượng phát hành khoán đó.

"Ồ!" Thẩm Hồng Xương gật đầu:

- Gần đây phía bên kia thúc dục rất gấp, đưa ra số lượng nhiều hơn tháng trước gấp đôi.

- Nhiều như vậy, sao không báo cáo?

Thẩm Mặc cau mày.

- Thúc nói nói là giá bánh giao động lớn mới báo cáo với ngài mà.

Thẩm Hồng Xương thận trọng nói:

- Nhưng giá bánh chỉ tăng lên một thành, cho nên cháu không dám kinh động tới thúc.

Thẩm Mặc cười xin lỗi:

- Gần đây bán bánh có nhiều hơn không?

- Không có thay đổi gì, chỉ tăng lên một thành cũng là theo thông lệ, tới vụ giáp hạt thì sẽ tăng.

Thẩm Mặc lại hỏi:

- Giá nhập lương thực thì sao?

Thẩm Hồng Xương lắc đầu:

- Cũng không có gì khác thường, chỉ đắt hơn mọi năm một chút, có điều năm nay ít nước, thất thu là chắc chắn, tăng thêm một lượng một bảy một thạch cũng là bình thường.

- Một lượng bảy?

Thẩm Mặc bật cười:

- Đây là nói về năm nào đấy?

- Năm nay mà.

Thẩm Hồng Xương mặt vô tội:

- Cửa hiệu tháng trước tới Thường Thục nhập bột mỳ, giá nó như thế.

- Ngươi biết hiện giờ giá tiền là bao nhiêu không?

Thẩm Mặc thu lại nụ cười:

- Hai lượng bốn một thạch.

"Hả?" Thẩm Hồng Xương đứng bật dậy, vọt miệng nói:

- Không thể nào?

Nói xong mới nghĩ ra phủ tôn đại nhân vội tìm mình tới như thế tất nhiên không phải để tiêu khiển, liền vội ngòi xuống nói:

- Sao lại có thể như thế?

Thẩm Mặc trầm giọng nói:

- Dựa theo xu thế tăng giá trước mắt, tới tháng sáu, có khả năng đột phá mức giá "ba lượng ba" mà dân gian tuyên truyền.

Thẩm Hồng Xương ngồi ngây ra tại chỗ, sắc mặt lúc xanh lúc đỏ, đột nhiên vỗ đùi đánh đét một cái:

- Chất nhi biết rồi! Cái đám hiệu cầm đồ đổi tiền khẳng định đã biết tin tức này, bọn chúng muốn tích trữ các loại khoán, đợi tới khi vật giá tăng vọt sẽ bán ra ngoài, tới khi đó bọn chúng phát tài rồi.

Nói tới đó hắn nghiến răng:

- Có điều bọn chúng cướp mất tiền tài của những thương gia và người dân.

Hắn nói không sai, thương gia phát hành nhiều khoán như vậy, đã vào thế cưới hổ rồi! Cho dù giá nhập vào tăng lên, cũng phải duy trì lượng tiêu thụ, nhưng rất nhiều người dân sẽ lấy phiếu khoán ra đổi lấy thương phẩm, một khi giá nhập vượt qua giá bán phiếu khoán ban đầu, có nghĩa là bán càng nhiều, lỗ càng lớn.

Người dân cũng chẳng kiếm được lợi gì, vì quá nửa số khoán là nằm trong tay các hiệu cầm đồ đổi tiền, bọn chúng tăng giá theo, song chỉ cần giá thấp hơn giá thực tế một chút, người dân vẫn sẽ mua sạch.

Cuối cùng chỉ béo đám hiệu cầm đồ đổi tiền đó...

Nghĩ tới tiền bao năm qua mình kiếm được có khả năm chảy đi như nước, Thẩm Hồng Xương thấy lòng như đao cắt, mặt đầy khẩn cầu nói:

- Thúc, người không thể để loại chuyện này xảy ra được, nếu không thì cháu xong đời rồi....

- Bình tĩnh.

Thẩm Mặc quát khẽ:

- Ngươi đi mời chủ các cửa hiệu cầm đồ và đổi tiền tới gặp ta, cứ nói trưa mai ta mời bọn họ ăn cơm ở phủ nha.

Thẩm Hồng Xương đứng dậy:

- Vâng, cháu sẽ đi thông báo tới từng nhà một.

- Không nên hoảng loạn.

Thấy hắn khẩn trương vô cùng, Thẩm Mặc thong thả nói:

- Trời sập xuống cũng có ta chống rồi.

Thẩm Hồng Xương hít sâu một hơi, thi lễ với Thẩm Mặc, xoay người ưỡn ngực hiên ngang rời đi, nhưng ra đến cửa vấp ngã oạch một cái.

Nhìn dáng vẻ luống cuống của hắn, Thẩm Mặc không khỏi bật cười ra tiếng, nhưng nụ cười mau chóng cứng lại trên mặt, ánh mắt cũng biến thành nghiêm trọng, bởi vì y đối diện với một tập đoàn lợi ích khổng lồ.

Muốn chiến thắng bọn chúng? Rất khó...

Nhưng nếu không chiến thắng được bọn chúng, Tô Châu sẽ vĩnh viễn không phải là Tô Châu của Thẩm Chuyết Ngôn y, làm cái gì cũng sẽ lỡ dở.

- Chơi! Khó đến mấy cũng phải chơi chết bọn chúng.

Vỗ mạnh lên bàn, Thẩm Mặc trầm giọng nói:

- Gọi Quy Hữu Quang lại đây.

Lão Quy mau chóng chạy tới nơi, thấy đại nhân đang thổi một tờ giấy chưa ráo mực, nghe thấy ông ta đi vào cũng không ngẩng đầu lên, nói:

- Cầm lấy dụ lệnh này, phái người tiếp quản kho lương huyện Ngô, Trường Châu, Thái Thương, Ngô Giang, Thường Thục, nghe lệnh thống nhất của ta, không có lệnh, không được động vào một hạt gạo, một nén bạc nào~

Nói tới đó đóng dấu lên:

- Thời hạn hai tháng.

Nghe nói chỉ là tạm thời, Quy Hữu Quang thở phào:

- Thuộc hạ sẽ tận lực làm.

- Không phải là tận lực.

Ánh mắt Thẩm Mặc như kiếm nhìn ông ta nói:

- Mà cần phải làm được.

- Đại nhân minh giám.

Quy Hữu Quang cười khổ:

- Mặc dù các tri huyện là hạ quan của ngài, nhưng tri huyện Tô Châu chúng ta đều có lai lịch, chưa chắc đã nể mặt ti chức.

Sợ Thẩm Mặc không tin, ông ta lấy ví dụ:

- Tri huyện Gia Định Nguyễn Tự Tung là cháu Nguyễn Ngạc tuần phủ Chiết Giang, tri huyện Ngô Giang Đường Lệ là đường đệ Đường Nhữ Tập tri phủ Hàng Châu..

- Ta mặc kệ ai là người của ai.

Thẩm Mặc nghiêm giọng:

- Ngươi cứ cầm mệnh lệnh mang đi, nghe hay không nghe là việc của bọn họ.


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.