WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 430: Nguy Cơ Lương Thực (1).

Chương 430: Nguy Cơ Lương Thực (1).




Dịch: lanhdiendiemla.

Tối ngày hôm đó, Thẩm Mặc đi gặp Mao Hải Phong.

Thiết Trụ an bài hắn ở một lữ điếm khá hẻo lánh, điều này làm Mao Hải Phong chuyên môn tới tìm Thẩm Mặc rất khó chịu.

Thẩm Mặc cau mày giải thích với hắn:

- Hiện giờ chuyện mở thị bạc ti gặp phải phiền phức, cho nên phải làm việc thật kín đáo.

- Phiền phức gì?

Mao Hải Phong vặn ngược lại:

- Các ngươi định lật lọng à?

- Đương nhiên không phải, bệ hạ nói ra là lời vàng thước ngọc, sao có thể lật lọng?

Thẩm Mặc lắc đầu:

- Là do phía dưới chúng ta xảy ra một chút chuyện.

Nói rồi chuyển sang giọng điệu đau đớn:

- Chuyến hàng tơ lụa trị giá mấy trăm vạn của cục chế tạo Giang Nam bị giặc Oa cướp rồi, điều này làm triều đình từ trên xuống dưới phẫn nộ vô cùng, nếu như không thể tìm về, bọn họ sẽ không đồng ý cho mở cảng trao đổi.

Lời này không phải là lừa dối, đám ngôn quan của phái bảo thủ đúng là đã lấy việc này ra ý kiến.

Lần này Mao Hải Phong không tự xung phong, mà ve cằm nói:

- Hàng vào tay đám đó, muốn lấy về là không có khả năng rồi?

- Ai?

Thẩm Mặc hỏi ngay.

- Cái này...

Mao Hải Phong do dự một chút:

- Nói với ngài cũng chẳng sao, là do tên giặc Oa Tân Ngũ Lang làm đấy.

Hiện giờ Mao tiên sinh đã tự nhận mình là người triều đình, phân rõ giới hạn với giặc Oa rồi.

- Nghe cái tên này, hình như Oa thật?

- Ừm, là một tên Đại Danh bại trận, suất lĩnh bộ hạ của hắn chạy ra hải đảo làm cùng nghề với bọn ta.

Mao Hải Phong nói với chút khinh miệt:

- Có điều những kẻ này đánh trận đúng là chuyên gia, may là đầu óc không linh hoạt lắm, nếu chẳng phải chúng câu kết với Từ Hải, thì ta sớm đã giết chết chúng rồi.

- Từ Hải à?

Thẩm Mặc lẩm bẩm.

- Đúng, chính là Từ hòa thượng.

Mao Hải Phong có vẻ kiêng kỵ:

- Tên gia hỏa đó tàn bạo ác độc, đánh trận lợi hại, là hạng ăn thịt người không nhả xương, ta cũng không dám tùy tiện đắc tội với hắn.

Nói tới đó tỏ ra áy náy:

- Cho nên chuyện của Tân Ngũ Lang ta không thể xen vào, có điều ta có thể nói với cha nuôi, để lão nhân gia giúp ngài đòi lại.

- Từ Hải nghe lời lão thuyền chủ sao?

Thẩm Mặc hỏi.

- Đương nhiên là nghe rồi.

Mao Hải Phong mặt đầy tự hào;

- Cha nuôi của ta khi làm việc chung với Từ Càn Học thì hắn đang tụng kinh trong miếu kìa.

Lối tư duy của tên gia hỏa này khá kỳ quái, không biết câu trả lời của hắn có liên quan tất yếu tới câu hỏi của Thẩm Mặc không.

Có điều Thẩm Mặc không ôm nhiều hi vọng lắm, vì y tin Từ Hải có Tân Ngũ Lang hỗ trợ, tám phần có thể trấn áp Diệp Mã, một mình nắm đại quyền, không thể còn nể nang Vương Trực nữa.

Nhưng Thẩm Mặc vẫn tỏ ý tạ ơn, sau đó mới hỏi tới hắn tình hình tấn công Chu Sơn.

- Đó chỉ là chuyện vặt.

Mao Hải Phong khoác lác văng bọt:

- Khi cha nuôi ta tung hoành trên biển, đám tiểu tử đó còn đang bú tí mẹ, vừa nhìn thấy cờ Ngũ Phong của bọn ta là đã chạy sạch rồi.

Nhớ lại cảnh đó mặt hắn vẫn còn ngây ngất:

- Đúng là đã.

- Về sau thế nào?

Thẩm Mặc hỏi:

- Hồ bộ đường nói sao?

- Phải nói rằng Hồ tổng đốc chơi rất được.

Mao Hải Phong giơ ngón cái lên:

- Ông ta đích thân dẫn rất nhiều người tới bến tàu nghênh tiếp, đánh trống thổi kèn vang lừng, còn đeo hoa đỏ lên cho ta.

Mặt hắn đầy hạnh phúc:

- Ta đánh thắng trận, ông ấy rất cao hứng, còn nói sẽ ghi công cho ta.

Thẩm Mặc cũng cao hứng nói:

- Thế sao? Chúc mừng Mao huynh đệ.

Trong lòng thầm than:" Ngươi rồi sẽ bị lão hồ ly Hồ Tôn Hiến đó vờn chết thôi." Tiếp tục cười:

- Xem ra Hồ tổng đốc rất thành tâm.

- Đúng thế.

Mao Hải Phong gật đầu:

- Hồ tổng đốc rất nghĩa khí, rất hào phóng! Chiến lợi phẩm không lấy chút nào, còn thưởng thêm rất nhiều, còn muốn cho ta làm thiên hộ nữa.

Thẩm Mặc cảm thụ được hạnh phúc tràn ngập toàn thân Mao Hải Phong, xem ra sự khảng khái của Hồ bộ đường hoàn toàn làm hắn trừ bỏ cảnh giác, thực sự coi bản thân là "quan quân" rồi.

Đây chắc chắn là hiện tượng tốt, Thẩm Mặc mỉm cười hỏi:

- Vậy bước tiếp theo Mao huynh tính thế nào?

- Ta đã ra ngoài gần được một năm rồi, giành được khá nhiều thành quả, có thể về trả lời cha nuôi, cho nên ta chuẩn bị về đảo Cửu Châu đây.

- Hồ bộ đường biết không?

- Đã nói với Hồ tổng đốc rồi.

Mao Hải Phong gật đầu:

- Ông ấy đã đồng ý, còn chuẩn bị rất nhiều lễ vật cho cha nuôi để ta mang về nữa.

Hắn tự cảm thấy thân phận con nuôi kiêm đại tướng số một của Vương Trực rất là đáng giá, nếu như Hồ Tôn Hiến muốn giở trò, khẳng định sẽ bắt lấy mình, nhốt cùng với nhi tử của Vương Trực một chỗ.

Nhưng Hồ Tôn Hiến rất sảng khoái đồng ý cho hắn về, điều này làm Mao Hải Phong hoàn toàn thả lòng cảnh giác, còn đầy thiện cảm với chính phủ, hỏi tới khi nào có thể mở thị bạc ti.

Hồ Tôn Hiến trả lời chuyện đó hắn không quản, thị bạc ti chịu trách nhiệm trực tiếp với hoàng thượng, bảo hắn nếu muốn biết thì tới Tô Châu tìm Thẩm đại nhân.

- Cho nên ta tới đây.

Mao Hải Phong nói với Thẩm Mặc:

- Yên tâm đi, ta đảm bảo con đường trên biển thông suốt, còn tơ lụa của cục chế tạo, ta sẽ tận lực giúp ngươi tìm về.

- Được, ta đợi tin tức tức tốt lành của Mao huynh.

Mặc dù tên gia hỏa này sắp đi, Thẩm Mặc vẫn muốn lợi dụng hắn một chút:

- Nếu như Mao huynh có thể đảm bảo cho thành Tô Châu không bị quấy nhiễu, ta có thể đảm bảo mở thị bạc ti vào tháng bảy tháng tám.

- Không vấn đề gì.

Mao Hải Phong vỗ ngực bồm bộp:

- Từ nay trở đi, phủ Tô Châu chính là bằng hữu của đội thuyền Ngũ Phong bọn ta rồi, kẻ nào dám tới gần chính là muốn kiếm chuyện với lão thuyền chủ.

Hắn bóp tay răng rắc, mắt ánh lên vẻ hung dữ.

- Vậy chúng ta quyết định như thế.

Thẩm Mặc đưa tay ra.

- Quyết định như thế.

Mao Hải Phong vỗ tay với hắn.

Lúc sắp rời đi, Thẩm Mặc lại hỏi:

- Thẩm Kinh có còn theo Mao huynh cùng quay về không?

- Ừ có, hắn sẽ lại làm sứ giả của tổng đốc đại nhân, theo bọn ta về gặp lão thuyền chủ.

Mao Hải Phong gật đầu.

- Mong Mao huynh chiếu cố nhiều hơn cho hắn.

Thẩm Mặc thấy mình phải nghĩ cách kéo Thẩm Kinh ra khỏi hoạt động nguy hiểm này, tránh có gì không hay xảy ra.

- Đó là chuyện đương nhiên rồi, bọn ta còn thân thiết hơn cả thân huynh đệ mà.

Mao Hải Phong nhận lời, tiễn Thẩm Mặc lên xe, còn vẫy tay tạm biệt, vứt bỏ đi những cái khác chưa nói, từ góc độ con người Mao huynh đệ này đúng là khiến người ta quý mến.

~~~~~~~~~~~~~~

Ngày hôm sau, Thẩm Mặc cùng tay trái tay phải của mình, chính là hai vị Quy Hữu Quang cùng Vương Dụng Cấp mở cuộc họp trong thiêm áp phòng, muốn thảo luận tính khả thi trong kế hoạch của y.

Làm Thẩm Mặc thất vọng là mặc dù cả hai đều cho rằng kế hoạch của y rất tuyệt, nhưng lại không mang nhiều hi vọng lắm vào nó. Nhưng Vương Dụng Cấp nói rất đúng:

- Đại nhân, giả sử đúng là bọn chúng dày công mưu tính, thì hiện giờ sắp tới lúc hái quả chín, ngài lại không cho bọn chúng hái, cho dù bọn chúng bê ngoài không phản đối, nhưng chắc chắn vẫn âm thầm tiến hành.

Quy Hữu Quang cũng gật đầu phụ họa:

- Đại nhân, bọn chúng cũng là một phần tử của thành Tô Châu, nếu như Tô Châu loạn, bọn chúng cũng chẳng có lợi gì. Thuộc hạ nghĩ bọn chúng cũng sẽ có chừng mực, hẳn tới đủ thì dừng thôi.

Khi ngay cả cánh tay trái phải cũng phản đối mình, Thẩm Mặc không đùng đùng nổi giận như người bình thường, y vẫn giữ bình tĩnh, vì y tin rằng lần này chân lý nắm trong tay mình, cho dù thành phái thiểu số tuyệt đối, cũng sẽ không thay đổi sự thực "thành Tô Châu sắp bùng phát nguy cơ tài chính."


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.