Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Hộ Hoa Trạng Nguyên

Chương 86: Đánh người còn có thể. Cứu người, không thể. (2)

Chương 86: Đánh người còn có thể. Cứu người, không thể. (2)


Chiếc xe màu đỏ như tia chớp biến mất.

-Cha của tôi bị trọng thương.

Tô Tiểu San biết Tiêu Dương đang nghi hoặc mục đích của cô tìm hắn, cho nên lên tiếng trước.

Tiêu Dương ngây người:

-Tô cô nương có ý gì?

-Bác sĩ Tuyết đề cử cậu với tôi. Nghiêm lão tiền bối nói, chỉ sợ chỉ có cậu mới có biện pháp cứu cha tôi thôi.

Tô Tiểu San là người kiên cường. Ít nhất, ở Phục Đại chưa từng có ai nhìn thấy sự yếu đuối của Tô Tiểu San. Nhưng hôm nay, khi chiếc xe càng lúc càng gần bệnh viên, tâm trạng của Tô Tiểu San lại càng khẩn trương.

Tiêu Dương là hy vọng duy nhất. Nếu Tiêu Dương cũng không còn cách nào, vậy thì…

Tô Tiểu San không dám nghĩ tiếp, chỉ cố nén bi thương và lo nghĩ trong lòng. Thậm chí, nước mắt sắp trào ra ở hốc mắt cũng nuốt trở lại.

Tiêu Dương nhìn Tô Tiểu San:

-Nàng xác định ta có thể trị liệu được cho lệnh tôn?

Nghe xong, Tô Tiểu San có chút giật mình.

Toàn bộ bác sĩ ngoại khoa ở Thượng Hải cũng không dám tiến hành phẫu thuật cho cha cô. Tiêu Dương, hắn có thể chứ?

Tô Tiểu San cắn môi, giọng nói mang theo sự thành khẩn:

-Mặc kệ có được hay không, Tô Tiểu San tôi xem như thiếu cậu một nhân tình.

-Nhân tình này có thể được chuẩn bị trước hay không?

Tiêu Dương hứng thú nhìn Tô Tiểu San.

Tô Tiểu San nhìn chằm chằm vào giao thông phía trước, ánh mắt gợn sóng, cắn môi nói:

-Nếu như…nếu như cậu có thể trị liệu khỏi cho cha của tôi, tôi…tôi..

Tô Tiểu San mạnh mẽ hạ quyết tâm, đang muốn lên tiếng.

-Nàng mời ta ăn một bữa nhé.

Tiêu Dương cười nói.

Tô Tiểu San sững người.

Lúc này, Tiêu Dương không còn cười nữa, trầm ngâm một hồi, lưng đang dựa vào ghế liền thẳng hơn vài phần:

-Tô cô nương, nàng có thể nói cho ta biết bệnh tình của lệnh tôn hay không?

Ngữ khí Tiêu Dương đột ngột thay đổi khiến Tô Tiểu San muốn nằm mộng, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại, vội vàng đem lời nói của Nghiêm Hồng Tịch nói qua một lần.

-Lệnh tôn bị người ta trả thù?

Tiêu Dương cau mày.

Tô Tiểu San có chút lúng túng, nhưng vẫn gật đầu.

-Đầu bị người ta dùng vật cứng đập xuống ít nhất mười lần, ngay cả lão sư của Tuyết Minh Thành cũng không còn biện pháp?

Tiêu Dương cau mày. Tuy hắn cảm thấy y thuật của Tuyết Minh Thành không được tốt cho lắm, nhưng nhìn ông thi triển Nghiêm thị Thất Thông Pháp, Tiêu Dương xem ra vẫn có vài phần tinh diệu.

Người có thể sáng tạo ra bộ pháp châm cứu cứu người, y thuật tuyệt đối không thấp.

-Xem ra, thương thế của lệnh tôn không được lạc quan rồi.

-Tiêu Dương, tôi cầu xin cậu, bất kể thế nào, cậu nhất định phải nghĩ biện pháp cứu cha tôi.

Khi lái xe vào trong bệnh viện, Tô Tiểu San triệt để mất đi động lực, giọng nói tràn ngập sự khẩn cầu.

-Yên tâm đi, ta sẽ cố hết sức.

Tiêu Dương nở nụ cười an ủi. Sau khi bước vài bước, đột nhiên dừng lại, ánh mắt quét qua một vòng, sau đó tiếp tục bước đi, đồng thời nhàn nhạt hỏi:

-Những người kia đều là người của gia đình cô?

Nghe xong, Tô Tiểu San giật mình, thần sắc nghiêm trọng:

-Những người này đều là người của cha tôi. Khi cha gặp nạn, bọn họ liền thủ vệ các con đường vào bệnh viện. Nhưng chỉ là núp trong bóng tối. Dù sao, thân phận của bọn họ không thể quang minh chính đại phong tỏa bệnh viện này.

Nói xong, Tô Tiểu San kinh ngạc nhìn Tiêu Dương.

Hắn có thể nhìn ra?

Lúc này, trong nội tâm của Tô Tiểu San, Tiêu Dương ngược lại càng lúc càng thần bí.

Hai người đi thang máy lên lầu sáu.

Tô Tiểu San và Tiêu Dương bước ra.

-Tiêu huynh đệ.

Tuyết Minh Thành bước lên đầu tiên, ánh mắt sáng ngời, kinh hỉ nói:

-Cậu thật sự làm ở Phục Đại?

Đám người Nghiêm Hồng Tịch cũng bước đến. Ngoại trừ thầy trò Nghiêm Hồng Tịch, mẹ con Tô Tiểu San, ở đây còn có sáu bảy người đàn ông mặc âu phục. Tất cả đều mang theo sự lo lắng. Khi nhìn thấy Tiêu Dương xuất hiện, ai nấy đều nhìn sang.

-Lão sư, cậu ấy chính là Tiêu Dương.

Tuyết Minh Thành lập tức giới thiệu cho Nghiêm Hồng Tịch.

-Tiêu trong kiếm tiêu, Dương trong dương cương.

Tiêu Dương đưa tay ra, giới thiệu bản thân:

-Nghiêm lão tiên sinh, cửu ngưỡng đại danh.

Sau khi từ trong miệng Tuyết Minh Thành biết được tuyệt kỹ châm cứu của Tiêu Dương, trước mặt Tiêu Dương, Nghiêm Hồng Tịch không dám bày ra giá trị của mình, chỉ mỉm cười:

-Tiểu huynh đệ, không cần khách sáo. Thật không nghĩ đến, tiểu huynh đệ tuổi còn trẻ như vậy lại có thể sử dụng tuyệt kỹ. Thật là vinh hạnh của trung y.

Tiêu Dương cười nhạt, không nói gì, quay sang nói với Tô Tiểu San:

-Tô cô nương, việc này không thể chậm trễ.

Tô Tiểu San vội vàng gật đầu.

-Để tôi mang tiểu huynh đệ vào trong.

Nghiêm Hồng Tịch tất nhiên muốn tận mắt nhìn thấy tuyệt kỹ của trung y.

Tiêu Dương nhẹ gật đầu, ném cho Tô Tiểu San một ánh mắt yên tâm, sau đó bước lên.

Tô Tiểu San nắm tay mẹ thật chặt.

Lúc này, hai người đều lo lắng vô cùng.

Đây là thời điểm phán định sinh tử của cha.

Tô Tiểu San cảm giác môi của mình nhịn không được mà run rẩy, cố gắng cắn chặt, không dám phát ra nửa điểm thanh âm, đồng thời cầu nguyện trong lòng.

-Khoan, hắn không thể vào.

Một thanh âm quát nhẹ vang lên.







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch