WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Bảo Giám

Chương 31: Bối lặc gia. (1)

Chương 31: Bối lặc gia. (1)



- Lão Hạ, chức môn chủ của Ngoại Bát Môn là được ông truyền lại đúng không?

Quả nhiên, Tần Phong không để cho Lão Hạ thất vọng, đối phương đã nói trắng ra như vậy, sao hắn lại có thể không hiểu lý lẽ? Nhưng Tần Phong nhíu mày, mở miệng nói:

- Tôi không có quan hệ gì với Ngoại Bát Môn. Ông cứ để ý cháu để làm gì?

Tuy đã biết lai lịch của lão già này, nhưng Tần Phong vẫn không có một chút cảm tình nào với lão. Ngày đó nếu không phải là lão ta ngăn cản mình, Tần Phong đã sớm như cá ngoài biển khơi, như chim trên trời!

- Không liên quan? Rất liên quan là khác!

Lão Hạ cười lạnh một tiếng, nói:

- Tần Phong, cậu biết những người mà cậu giết là ai không?

- Là ai? Một lũ cặn bã!

Nghe lời nói của Lão Hạ, Tần Phong nhất thời tức giận không nhịn được. Sau khi bị bắt vào trại giam, Tần Phong cũng biết lai lịch của đối phương, đó là người đến từ một bang phía nam, chuyên môn lừa đảo trẻ em đi ăn xin.

Cho nên tuổi tuy còn nhỏ mà đã giết năm mạng người nhưng Tần Phong không hề hối hận. Nếu cho lựa chọn lại một lần nữa, Tần Phong nhất định vẫn xử lý năm người đó như vậy.

- Đúng là cặn bã, không sai.

Lão Hạ cười mà như không cười nhìn Tần Phong, nói:

- Nhưng bọn họ cũng là người trong Ngoại Bát Môn, chính là môn phái Khất Nhi Môn mà ta vừa nói. Cậu nói… cậu không có quan hệ gì với họ chứ?

- Mẹ kiếp, cặn bã. Ngoại Bát môn các người đều là cặn bã. Tôi tuyệt đối sẽ không gia nhập!

Nghĩ tới em gái mà bây giờ vẫn chưa rõ tung tích, lời nói của lão Hạ lại càng khiến cho Tần Phong như đổ thêm dầu vào lửa. Nếu không phải tự biết là sẽ không đấu lại với lão già này thì Tần Phong đã ra tay rồi.

- Đúng vậy, ta thừa nhận. Bọn họ cặn bã, là lão già ta vô dụng!

Lần này, thái độ của Lão Hạ lại khác, không phản bác lời nói của Tần Phong mà là vẻ mặt phiền muộn, tách trà bưng lên một lúc lâu mà cũng không muốn đưa vào miệng.

- Ngoại Bát Môn này không có gì tốt, biến mất là tốt nhất. Tại sao ông còn muốn giữ lại?

Cho dù lão Hạ không nói, Tần Phong cũng có thể hiểu được. Cậu chính là cái mà họ gọi là truyền nhân chủ môn. Mà qua truyện đã xảy ra trước kia, lại càng không khó đoán, lão già này muốn nhận mình làm đồ đệ.

- Biến mất, có thể sao?

Sau khi nghe được lời nói của Tần Phong, lão đầu đã phản ứng lại, cười nhạo một tiếng, nói:

- Từ thời Nghiêu Thuấn đã có sự tồn tại của Ngoại Bát Môn. Chỉ cần loài người không đoạn tuyệt thì không thể khiến cho những người này biến mất.

Cậu biết không, năm đó môn chủ đời thứ nhất ra tay, thật ra chính là muốn thống nhất Ngoại Bát Môn, khiến cho giang hồ trở nên trật tự hơn. Chỉ là hậu bối bất lực, cuối cùng cũng không ràng buộc được những người này!

Lão Hạ nhìn về phía Tần Phong, thở dài rồi nói tiếp:

- Năm đó ta tiếp nhận vị trí môn chủ này, từng có ý nguyện lớn lao là hợp nhất Ngoại Bát Môn…

Sắp thành công rồi thì trong nước có đại biến. Mấy năm liên tục hỗn chiến với quân phiệt rồi lại nội chiến liên miên, sau đó lại thêm giặc ngoại xâm khiến sinh linh lầm than. Khó khăn lắm mới giải quyết xong thì ta lại bị bắt đến đây, nói là truyền bá chế độ phong kiến và mê tín…

Chức môn chủ của Ngoại Bát Môn, ngoài đệ tử hộ môn ra thì người truyền thừa chân chính chỉ có thể là mọt người, đó cũng là Thanh Đình sau khi nhập quan, một trong những nguyên nhân chủ môn suy tàn.

Lão Hạ hồi còn đó có thu nhận một đệ tử, nhưng đệ tử đó không có lòng nhẫn nại, sau khi học được một chút bản lĩnh, bước chân vào giang hồ, dần dần bị hồng trần che mắt, không những không động đến việc của Ngoại Bát Môn mà ngược lại còn làm việc quái đản.

Sau khi tự do, đệ tử đó gửi thư nói với Lão Hạ, nói mình muốn ra nước ngoài định cư, mời sư phụ đi trước.

Nhưng Lão Hạ dù thế nào cũng không nghĩ tới, tên nghịch đồ đó lại muốn giăng bẫy đối phó với mình để cướp đoạt chức chủ môn. Cũng may Lão Hạ còn tráng kiện, liều mạng bị chút thương tích để thoát ra.

Sau khi dưỡng thương xong, Lão Hạ mặc dù muốn báo thù, nhưng nghịch đồ đó đã thành công, hơn nữa lại ở nước ngoài, Lão Hạ không thể làm gì được, sau đó lại bị ngăn cách bởi nhà giam.

Hiện giờ ông đã sớm không còn tham vọng nữa nhưng nhớ đến truyền thừa của tổ tông, mấy năm nay cũng luôn tìm kiếm truyền nhân. Chỉ là giống như tìm kim đáy bể, đến khi Tần Phong xuất hiện mới có chuyển biến.

- Haiz, đợi chút, lão Hạ, ông chẳng qua chỉ là phạm nhân, đồn trưởng Hồ đó lại làm quan, sao ông ta có thể nghe lời ông nói?

Sau khi nghe xong những gì Lão Hạ nói, Tần Phong không nhịn được ngắt lời. Tần Phong cũng luôn nghi ngờ, một người là quan, một người là phạm nhân, nhưng quan lại nghe lời của phạm nhân.

- Quan cái con khỉ, khi cha cậu ta còn mặc quần thủng đũng, mỗi năm còn đều phải khấu đầu trước ta. Tiểu tử Hồ Bảo Quốc này dám không nghe lời ta nói sao?

Lão Hạ bĩu môi, nói:

- Nếu năm đó ta không truyền cho nó một phần công lực thì sợ là nó đã sớm chết ở trên chiến trường rồi…

- Xùy, thôi đi.

Tần Phong vẻ mặt không tin, lắc lắc đầu nói:

- Mặc dù võ công của ông rất giỏi, nhưng ông cũng không phải trưởng bối của ông ta, ông ta sao phải khấu đầu với ông?

- Khà khà…

Lão Hạ ở trong giang hồ là nhân vật tầm cỡ, nghe lời của Tần Phong nói không khỏi cười quái dị:

- Tiểu tử, muốn hiểu rõ về ta thì cậu còn non nớt lắm.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.