WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 99: Tôi Không Muốn Giết Người!

Chương 99: Tôi Không Muốn Giết Người!

"Gì vậy? Hai cỗ Thanh Long Giáp này sao lại tới đây?"

Bên kia, sĩ quan chỉ huy phái lưu vong bao vây viện nghiên cứu nghe được bẩm báo rằng phía sau xuất hiện dị động, liền quay đầu nhìn lại, lập tức nhìn thấy Trần Phong trong cỗ Thanh Long Giáp tinh xảo, đang xông pha trái phải trong hàng ngũ Ky Giáp kiểu xưa, tựa như thiên thần giáng lâm vậy.

Thể tích của Thanh Long Giáp tuy nhỏ, nhưng độ cứng của chất liệu vượt xa trang giáp kiểu xưa, hệ thống động lực lại càng là trò giỏi hơn thầy.

Nhỏ hơn, nhưng linh hoạt hơn, bén nhạy, nhanh hơn, sức mạnh cũng mạnh hơn!

Đây chính là sự khác biệt cơ bản trong tính năng của Thanh Long Giáp và Ky Giáp kiểu xưa.

Nhưng cho dù là vậy, dưới tình huống thông thường, khi Thanh Long Giáp chưa được trang bị vũ khí, thì trang giáp kiểu xưa vẫn có cơ hội chiến thắng bằng cách dùng số lượng áp đảo chất lượng.

Sĩ quan chỉ huy biết rõ, trong những nhiệm vụ điều động thông thường, Thanh Long Giáp trên địa cầu chỉ trang bị vũ khí huấn luyện, thậm chí còn xem thấu khuôn mẫu tư duy của vận hành viên Thanh Long Giáp, biết rõ đối phương sẽ ra tay ở khu sân vận động, vì muốn tránh ảnh hưởng đến dân cư trong thành phố.

Gã đã mai phục thiên la địa võng sẵn rồi, gã cho là, dựa vào năng lực của những vận hành viên gà mờ bên trong trụ sở huấn luyện tân binh lân cận thành phố Hô Luân, chắc chắn không thể may mắn thoát khỏi.

Dù những kẻ đang tới có là huấn luyện viên, thì kết quả cũng chẳng thay đổi.

Như vậy, trước khi rời đi, những nhà thám hiểm như bọn họ còn có thể đoạt được hai cỗ Thanh Long Giáp hoàn chỉnh.

Chờ đến khi tiến vào vũ trụ, nhân viên kỹ thuật của bọn họ có thể giải mã công nghệ nòng cốt bên trong của nó, nâng cao trình độ khoa học kỹ thuật của bọn họ lên một tầm mới.

Rõ ràng, lần này đã tính toán không có lấy một chỗ sai sót, nhưng tình huống bây giờ lại hoàn toàn ngoài dự liệu.

"Rốt cuộc chuyện này như thế nào? Rốt cuộc bên sân vận động đã xảy ra chuyện gì rồi hả? Đội bảy người kia ăn cứt sao! Tiến lên! Tất cả tiến lên hết cho tôi! Một, hai, ba, bốn đội! Toàn bộ đi lên, nhất định phải vây chết hai cỗ Thanh Long Giáp cho tôi!"

Sĩ quan chỉ huy tức giận mắng không ngừng, truyền đạt chỉ thị.

Chỉ trong nháy mắt, sĩ quan chỉ huy liền nhận được câu trả lời.

Gã nhận được đáp án tại sao đội bảy người kịa lại chiến bại.

Trần Phong điều khiển cỗ Thanh Long Giáp nhỏ nhắn, tung hoành chớp nhoáng trong khu rừng sắt thép được tạo bởi hàng trăm cỗ thiết giáp cao lớn kiểu xưa.

Động tác của hắn nhanh đến mức cực hạn.

Mặc dù hình thể của hắn không lớn, nhưng mỗi khi con đao hợp kim trong tay hắn vung lên, đều sẽ chém trọng thương trang giáp kiểu xưa lân cận.

Hắn lợi dụng động cơ phản lực xung quanh Thanh Long Giáp một cách hoàn mỹ, dễ dàng nhảy vọt lên độ cao bảy, tám mét.

Khi đối thủ của hắn thấy hắn đang lơ lửng giữa trời, cho rằng cơ hội đã đến, lập tức từ bỏ phòng thủ, vung kiếm muốn chặt đứt hắn, nhưng hắn lại đột ngột thay đổi hướng, chợt cao chợt thấp, chợt trái chợt trái, biến ảo khôn lường.

Dựa theo trình độ khoa học kỹ thuật hiện tại, xác thực có thể bắt được động tác của hắn, nhưng dựa trên tốc độ phản ứng của vận hành viên trang giáp kiểu xưa thì không thể kịp thời tạo ra bất kỳ phản ứng nào cả!

"Chỉ huy, chúng ta không ngăn được anh ta, làm sao bây giờ? Chỉ huy, chúng ta phải làm sao bây giờ?"

Đội trưởng đội 1 chứng kiến đồng đội của mình lần lượt ngã xuống, liền tuyệt vọng la lớn trong bộ đàm.

Đội trưởng đội 2 cũng hô lớn: "Quá nhanh! Thực sự quá nhanh! Cho tới bây giờ, tôi chưa bao giờ tưởng tượng được rằng sẽ có ai đó trên thế giới này có thể vận hành Thanh Long Giáp nhanh đến mức này. Không..."

Lời của đội trưởng đội hai còn chưa kịp dứt, thì đã bị Trần Phong một đao đâm xuyên qua buồng lái.

Gã ta đã chết.

Loại chuyện giết người này, thật ra hôm nay là lần đầu tiên Trần Phong thể nghiệm.

Lúc trước, khi chiến đấu trong sân vận động, lúc vừa bắt đầu, hắn còn có chút không thích ứng, cho tới khi hai ba lần lòng dạ mềm yếu mà giữ lại mạng sống cho đối thủ, thì suýt nữa làm hại Đinh Hổ mất mạng tại chỗ.

Phát pháo bắn trúng chân trang giáp của Đinh Hổ chính là do một quân sĩ phái lưu vong mà Trần Phong đã tha cho một mạng, sau đó gã đã leo lên pháo đài, điều khiển pháo laser nóng chảy nhắm vào Đinh Hổ.

Tình cảnh như vậy khiến Trần Phong nhanh chóng hiểu một cái đạo lý.

Là một quân nhân, trên chiến trường, nhân từ với kẻ địch, chính là tàn nhẫn đối với người bên mình.

Cho nên, mặc dù có lòng trắc ẩn, nhưng trong lúc hành động, Trần Phong vô cùng xứng đáng với thiên chức của một cỗ máy chiến tranh.

Phía bên kia, những vị lãnh đạo của phái lưu vong đang ngồi vững trong phi cơ tác chiến cỡ lớn, yên lặng quan sát diễn biến bên này, khi chứng kiến tư thế giống như Sát Thần của Trần Phong, ai nấy đều phải khiếp sợ.

"Từ lúc nào mà tùy tiện 1 tên tân binh trong trụ sở, cũng có thể trở thành một vận hành viên Thanh Long Giáp át chủ bài rồi hả?"

Tên giám đốc xí nghiệp tái chế tài nguyên vô cùng buồn bực.

Nhân viên kỹ thuật bên cạnh đưa ra số liệu phân tích: "Ừm, các ông chủ, người này chỉ sợ không chỉ là một loại át chủ bài đâu."

"Là sao?"

"Hiển thị kết quả trắc toán cho thấy, trạng thái hoạt động của Thanh Long Giáp luôn được duy trì gia tốc cực hạn với mức 20G, cho nên, anh ta có thể sử dụng trang bị huấn luyện áp đảo trận thiết giáp của chúng ta như chém dưa thái rau. Anh ta chính là át chủ bài trong át chủ bài! Lần này, vận khí của chúng ta không tốt lắm."

"Khó trách lại có thể dịch chuyển, đổi hướng kinh người như vậy, khả năng chịu đựng của anh ta thực sự quá sức tưởng tượng."

"Nếu không có biện pháp cải thiện tình hình, cứ tiếp tục như vậy, e rằng toàn bộ trang giáp của chúng ta sẽ bị phá hủy trong tay cậu ta mất thôi."

Lúc này, một thanh niên trong đám người phía sau khinh thường nói: "Cái gì mà át chủ bài chứ, chẳng qua là ỷ vào huyết thanh mà thôi, nào phải bản lĩnh thực sự của chính bản thân anh ta, tôi sẽ giao đấu với anh ta."

"Lâm Bố, cậu đừng kích động, cậu chính là át chủ bài cuối cùng của chúng tôi. Nếu như cậu cũng thua, vậy chúng ta..."

Người tuổi trẻ bất mãn đáp: "Vậy chẳng lẽ nhìn người bên mình chết hết dưới tay hắn sao? Chẳng lẽ các anh hy vọng rằng, chờ sau khi người bên mình chết sạch, một mình tôi sẽ công phá được hệ thống phòng ngự của sở nghiên cứu?"

Nói xong, người tuổi trẻ xoay người ra khỏi phòng chỉ huy, đi về phía sau.

"Chuyện này..."

Giữa đám người trong phòng chỉ huy, một người đàn ông trung niên mang mắt kính nói: "Cứ để Lâm Bố đi đi, mặc dù người này lợi hại, nhưng thực lực của Lâm Bố vẫn mạnh hơn một chút. Mặc dù tính năng của Thanh Long Giáp tốt hơn, nhưng chắc chắn vẫn có những nhược điểm nhất định. Năng lực bay liên tục cũng không tốt bằng mô hình cải tạo của chúng ta, huống chi người này đã duy trì trạng thái này rất lâu, nhiên liệu của anh ta sắp tiêu hao hết rồi."

Bất tri bất giác, nhờ sự tiên phong mở đường của Trần Phong, Đinh Hổ theo sau lao ra sát phạt, hai người đã đột phá tầng tầng vòng vây, vọt tới bên cạnh cửa chính của viện nghiên cứu.

Đồn trú ban đầu của viện nghiên cứu vốn dĩ là cung giương hết đà, tinh thần sắp sửa tan vỡ, nhưng sự xuất hiện của hai cỗ Thanh Long Giáp đã cổ vũ sĩ khí bên trong.

"Anh Hổ vào bên trong, nghỉ dưỡng sức một chút đi, tôi sẽ ngăn cản ở cửa. Bọn họ không vào được đâu."

Đinh Hổ yên lặng mấy giây mới lên tiếng: "Được, tôi nghe lời cậu. Nhưng cậu chớ khinh thường địch. Vừa rồi, chúng ta nằm trong trận thiết giáp của bọn họ, nên bọn họ mới không dám dùng vũ khí hạng nặng tầm xa, hiện tại chúng ta đã đến bên cửa, bọn họ sẽ không do dự nữa đâu. Một khi cậu bị ngắm, hãy nhớ, phải kịp thời nhảy ra."

Trần Phong gật đầu, đồng thời thoáng nghiêng người, vừa che giấu vừa nhanh như chớp thay thế túi năng lượng nhiệt hạch hạt nhân dưới tấm giáp che ngực.

Đinh Hổ cả kinh: "Sao cậu lại đổi nhiên liệu dự bị rồi? Từ lúc bắt đầu đến giờ cộng lại còn chưa tới một tiếng mà!"

Trần Phong nhún vai: "Số liệu khảo sát lúc trước bị sai, ba tiếng là khoảng thời gian duy trì của vận hành viên thông thường, nhưng tôi vẫn luôn dùng 20G, nên cực kỳ tiêu hao năng lượng."

"À?"

Trần Phong lại vừa quay đầu lại: "Có điều, anh không cần phải lo lắng đâu, bọn họ chỉ còn lại hơn năm mươi cỗ thôi, số nhiên liệu dự bị này vẫn còn dư dả chán!"

Dứt lời, Trần Phong lại phóng thẳng ra khỏi cửa, tay nắm đao hợp kim nhắm thẳng về phía trước: "Các vị, rút đi đi. Các vị không phải là đối thủ của tôi, tôi không muốn giết thêm người đâu."

Hắn vẫn còn nửa câu không nói:

Mặc dù sớm hay muộn gì thì mọi người cũng sẽ chết, nhưng dầu gì cũng có thể sống lâu thêm nửa năm.

Các ngươi nên đi hưởng thụ cuộc đời còn lại, chứ không phải ở nơi này cướp đoạt vô vị rồi chịu chết.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.