Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Lược Thiên Ký

Chương 247: Thượng giai huyền quyết (2)

Chương 247: Thượng giai huyền quyết (2)
Còn có bảy tám...



- Sao?



Một nhóm người này lập tức ánh mắt lẫm lẫm nhìn về Phương Hành trong đám người, hù dọa người chung quanh Phương Hành lập tức cũng né ra thân thể.



- Tên tiểu quỷ như vậy, lại có bảy tám túi trữ vật ư?



Trên dơi đen, đại hán phía bên phải nghi hoặc nhìn Phương Hành.



Thân Kiếm gấp đến độ kêu to:



- Không sai, hơn nữa trong túi trữ vật hắn tất cả đều là bảo bối, mộng hồn thảo cũng có hơn ngàn gốc...



- Bá...



Hai đại hán trên lưng dơi đen ánh mắt chợt lóe, bình tĩnh nhìn ở Phương Hành, âm trầm cười nói:



- Tiểu quỷ, mau giao ra đây!



Thanh Vân Tông đệ tử không người dám nói chuyện giúp cho Phương Hành, đều ánh mắt phức tạp nhìn tới Phương Hành.



Thậm chí có người nhìn có chút hả hê, nghĩ thầm cũng cảm ơn một câu của Thân Kiếm, nếu không túi trữ vật của chúng ta cũng giao ra ngoài, tiểu quỷ này chính mình còn giữ nhiều như vậy, vậy chúng ta chẳng phải chịu thiệt thòi lớn ư?



Mà Phương Hành lúc này cũng tức tới tức tám khiếu bốc khói.



Không dùng tốc độ nhanh nhất chém chết tên vương bát đản Thân Kiếm này, tuyệt đối là chuyện sai lầm lớn nhất của mình trong cuộc đời này!



Mắt thấy ánh mắt của đối phương đều tập trung vào trên người mình, hiển nhiên là số lượng "Hơn ngàn gốc" mộng hồn thảo dẫn động lòng tham của bọn hắn, tất nhiên sẽ không bỏ qua mình, Phương Hành trong bụng có chút không cam lòng, bỗng nhiên con ngươi đảo một vòng, "Sưu" một tiếng chạy trốn ra ngoài, Dẫn lực thuật thi triển, cả người bay vút mà lên, hướng tế đàn khổng lồ bên cạnh xông tới.



- Hắc hắc, muốn chạy trốn sao?



Đám người kia hiển nhiên cũng không thèm để ý, bọn họ có dơi đen làm tọa kỵ, căn bản không sợ Phương Hành chạy thoát.



Từ từ khu sử dơi đen, không nhanh không chậm đuổi theo.



Phương Hành bò lên trên đỉnh tế đàn cao ba mươi trượng, đã có ba bốn con dơi đen tiến tới gần hắn, nhưng Phương Hành nghĩ đến cũng không phải là chạy trốn, hắn lôi kéo áo choàng, lập tức đem bảy tám túi trữ vật của mình cũng cầm ra ngoài, cầm đầy hai tay, sau đó để sát vào miệng tế đàn, hét lớn:



- Đừng tới đây, tới nữa ta sẽ ném xuống, các ngươi một cái cũng không nhận được...



Bách Thú Tông môn nhân nhất thời ngạc nhiên, hoàn toàn không nghĩ tới tiểu quỷ này lại làm như thế...



Đây là muốn phá phủ trầm chu sao?



- Tiểu quỷ, đừng nói ngươi ném tất cả, cho dù ngươi ném đi một cái, ta cũng sẽ làm cho ngươi sống không bằng chết!



Bên trái đại hán cười lành lạnh nói, thanh âm hung tàn, hiển nhiên không phải là nói giỡn.



Phương Hành vừa nghĩ, làm như vậy quả thật không hù dọa được bọn họ, tâm niệm khẽ động, bỗng nhiên từ trong đó một cái túi trữ vật, móc ra một cuốn sách ố vàng, đưa tới trên miệng tế đàn, kêu lên:



- Hừ, những túi trữ vật này không hù dọa được các ngươi, nhưng ta dám cam đoan, cuốn cao cấp huyền quyết bí... Âm Dương... Âm Dương Hòa Hợp này rơi mất, các ngươi nhất định hối hận cả đời...



- Cao cấp huyền quyết?



Đột nhiên, không chỉ có hai vị đại hán trên dơi đen, những môn nhân khác của Bách Thú Tông cũng đồng thời ngơ ngẩn.



Trong mắt thanh niên cẩm y, thậm chí phóng ra hai đạo tinh quang.



Về phần đệ tử Thanh Vân Tông, thì có chút mê mang: Âm Dương Hòa Hợp... là thứ gì?



Phương Hành phẫn uất hướng Tiếu Kiếm Minh nói:



- Tiếu sư huynh, ngươi chớ trách ta, Thân Kiếm đúng là chẳng ra gì, lại muốn bán đứng ta, không có biện pháp, ta chỉ nhớ ra được phương pháp này để hù dọa bọn họ, Âm Dương Hòa Hợp là thứ quý giá nhất của chúng ta chuyến này, ta cũng không tin bọn họ không động tâm... Tiếu sư huynh ngươi đi mau, đi mời các trưởng lão tới đối phó bọn họ, nơi này để ta cản trở...



Tiếu Kiếm Minh thoáng cái cũng mê mang, tiểu quỷ này nói chuyện thật sự quá giống như thật.



- Tiểu quỷ, ngươi thật có thượng giai huyền quyết ư? Cầm đến cho ta xem!



Cẩm bào thanh niên cưỡi dơi đen, từ từ nhích tới gần, khẩu khí lành lạnh.



- Cách ta xa một chút... Nếu không... Nếu không ta thật sự ném xuống!



Phương Hành tựa như phi thường sợ hãi, run giọng kêu lên, tay cách miệng tế đàn càng gần một chút.



Cẩm bào thanh niên nhất thời thân thể hơi cứng lại, còn thật không dám chọc giận tiểu tử này, đem thượng giai huyền quyết sắp tới tay ném mất.



Hắn thật ra cũng bởi vì cảm giác một chuyến đi không được gì, trong lòng bị đè nén, mới đem đám người tu hành Sở vực tới trút giận, đoạt túi trữ vật của bọn họ, cũng chỉ để cho đỡ buồn mà thôi, nhưng không nghĩ tới, chuyện đột nhiên biến hóa, thế nhưng trong lúc vô tình thấy được một quyển thượng giai huyền quyết, nếu đây là thật, chính mình đã phát tài rồi, Thú Vương Đỉnh tìm không được cũng không sao cả.



Cũng vì vậy, mặc dù trong lòng hắn còn có chút hoài nghi, nhưng cũng không dám khinh thường.



- Tiểu quỷ, đem pháp quyết này đưa cho ta... Không, cho ta sao lại một phần, ta sẽ tha cho các ngươi rời đi, toàn bộ túi trữ vật đều trả lại cho các ngươi!



Thanh niên cẩm y lành lạnh nói.



- Ta... Ta không cho, ta không tin được các ngươi, trước để sư huynh đệ của ta rời đi đã...



Phương Hành bộ dáng đại nghĩa lẫm nhiên.



Thanh Vân Tông đệ tử trong lòng cực kỳ cảm động, lại không quản huyền quyết trong tay Phương Hành có phải thật hay không, chỉ cần có thể làm cho mình an toàn rời đi, đây cũng là buôn bán lời a, nếu có thể cầm túi trữ vật rời đi, vậy thì càng tốt hơn...







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch