Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Yêu Long Cổ Đế

Chương 70: Yến hội

Chương 70: Yến hội


Hắn cho tới bây giờ không có một lần nhìn qua mười cái vũ khí thượng phẩm cấp Bạch Ngân kia .
“Những vũ khĩ cấp Bạch Ngân này, chỉ sợ giá trị mấy trăm triệu kim tệ a?"
Lăng Khánh Hải nói: "Còn có những đan dược kia, đều là phẩm cấp gì? Đều là đan dược cao cấp hay sao?"
"Có đan dược cao cấp, cũng phải đan dược cấp Bạch Ngân, cấp Bạch Ngân hạ phẩm ước chừng mấy chục bình đi, cấp Bạch Ngân trung phẩm khoảng hai mươi bình, vũ khí thượng phẩm cấp Bạch Ngân, cũng là mười cái, tất cả đều ở đây." Tô Hàn bình tĩnh nói.
Hắn đã sớm ở Tiêu gia chuẩn bị xong, chờ lúc này lấy ra.
Lúc đó vì luyện chế những đan dược cùng vũ khí này, Tô Hàn cơ hồ muốn đem tiền của mình tiêu hao gần hết.
Đương nhiên, hồi báo lại cũng to lớn.
Những vũ khí cùng đan dược này nếu không phải đưa cho Hàn Vân tông, mà trực tiếp bán đi, giá trị lên tới mấy trăm triệu kim tệ, Tô Hàn phải luyện chế đến mấy chục lần, thậm chí hơn trăm lần.
Bởi vậy thấy rõ, một cái ngành nghề Luyện Đan sư cùng luyện khí sư cỡ nào kiếm được lợi, nhất là Luyện Khí sư.
"Chỉ dựa vào những vật này, cho dù ta lấy đi năm mươi thiên tài trong Hàn Vân tông, ngươi cũng có thể tuỳ tiện bồi dưỡng lại được, huống chi ta muốn lấy đi, cũng không nhất định là thiên tài." Tô Hàn nói.
"Tốt, ta đáp ứng ngươi."
Lăng Khánh Hải hít một hơi thật sâu, lại hỏi: "Nhưng ta muốn biết, những vũ khí này. . . Do ngươi luyện chế?"
"Ừm." Tô Hàn nhẹ gật đầu.
Dù Lăng Khánh Hải đã chứng kiến quá nhiều kỳ tích từ Tô Hàn, vẫn như cũ không thể che giấu được vẻ mặt tràn đầy khiếp sợ.
Hắn không cách nào tưởng tượng được Tô Hàn chỉ là một cái Long Mạch cảnh mà thôi, mở ra hơn hai mươi đầu long mạch thì cũng thôi đi, vậy mà còn luyện đan,chỉ nửa phút luyện chế ra tới mười viên đan dược thượng phẩm, hơn nữa nhìn dáng vẻ như vậy, căn bản cũng không phí sức, hoàn toàn dễ như trở bàn tay.
Thêm nữa, trở thành Luyện Đan sư thì cũng thôi đi, lại còn mẹ nó Luyện Khí sư, hơn nữa còn là Luyện Khí sư thượng phẩm cấp Bạch Ngân ! ! !
Này mẹ nó, hắn còn là người sao?
"Bản tông chính là Long Thần cảnh, cảnh giới thứ ba trên Đại lục Long Võ Đại, nói đến cũng xem như cường giả một phương, nhưng giờ phút này, bản tông thật sự có chút nhìn không thấu được ngươi." Lăng Khánh Hải lắc đầu thở dài.
Tô Hàn cười một tiếng: "Cho nên ngươi không cần lo lắng, nếu trở thành đệ tử của ta, ngươi chẳng mấy chốc sẽ tấn thăng tới cảnh giới thứ hai trên Đại lục Long Võ Đại."
"Ta dù sao cũng là Tông chủ Hàn Vân tông, nếu trở thành đệ tử của ngươi, ảnh hưởng quá lớn, việc này ta phải suy nghĩ một chút đi."
Lăng Khánh Hải vẫn còn có chút mục đích, bất quá như hắn nói, hắn là Tông chủ Hàn Vân tông, thủ hạ có mấy vạn người, mà trên còn có tông môn bát lưu Lưu Tuyết tông áp chế, có một số việc, chính hắn lựa chọn không được.
Mấu chốt nhất, vẫn là tu vi của Tô Hàn.
Nếu Tô Hàn là Long Hoàng cảnh, chính mình bái hắn làm thầy, ai có thể nói cái gì?
Nhưng Tô Hàn chỉ là Long Mạch cảnh, điều này lại làm cho người ta lúng túng. ..
"Đã như vậy, ta đây sẽ không quấy rầy."
Tô Hàn đứng dậy, hắn không muốn trở thành đệ tử Hàn Vân tông, đương nhiên sẽ không lại ở lại bên trong Hàn Vân tông.
Huống hồ hắn còn có nhiều sự tình phải đi làm, dù sao thành lập tông môn cũng không phải dễ dàng như vậy.
"Ngươi không phải muốn trở thành khách khanh Hàn Vân tông sao? Cái này ta đáp ứng ngươi." Lăng Khánh Hải cũng đi theo tới.
"Đa tạ." Tô Hàn mỉm cười quay người rời đi.
Bất quá thời điểm hắn đi đến đại sảnh, chợt nhớ tới cái gì, bước chân dừng lại, quay đầu lại nói: "Đúng rồi, lần khảo hạch này ta hạng nhất, những cái ban thưởng kia ta phải lấy."
"Ngươi còn quan tâm những cái ban thưởng kia? Không thể tiết kiệm cho ta một chút?" Lăng Khánh Hải khóe miệng co lại, hắn còn tưởng rằng Tô Hàn đã đem việc này quên đi.
"Chân muỗi dù nhỏ cũng là thịt, ngươi nói đúng không?" Tô Hàn cười nói.
Lăng Khánh Hải: ". . ."
. ..
Lấy được những cái linh vật cấp hoàng kim ban thưởng kia, Tô Hàn rời khỏi Hàn Vân tông, về tới Tiêu gia.
Thấy Tô Hàn trở về, hộ vệ trực cổng mừng rỡ, cung kính hướng Tô Hàn khom người, sau tựa như gió chạy vào Tiêu gia thông báo.
Toàn bộ từ trên dưới nhà họ Tiêu, đã sớm chuẩn bị xong yến hội, đang chờ Tô Hàn trở về.
Ban đêm, đèn đuốc sáng trưng, toàn bộ Tiêu gia giăng đèn kết hoa, hiển nhiên có chuyện vui cực lớn.
Chuyện vui này, dĩ nhiên chính là Tô Hàn.
Bên trong, một cái bàn đá dài mười mấy mét đang nằm ngang trải rộng ra, phía trên bày đầy từng đĩa thức ăn, có thịt có rượu, bốn phía đứng đầy người.
Tô Hàn liền đứng ở chính giữa.
"Bắt đầu một khắc Tô Hàn bước vào Tiêu gia, chính người của Tiêu gia ta, tuy nói Tô Hàn không có gia nhập Hàn Vân tông, nhưng thiên phú của hắn không người có thể so sánh, ngày sau tất sẽ thành cường giả siêu cấp, bọn ngươi nếu như có người muốn tạo quan hệ, hiện tại là thời điểm tốt nhất."
Tiêu Hành Sơn giơ chén rượu, cười ha ha, trong lời nói cũng tràn đầy mùi vị trêu chọc.
Hắn nói không sai, hoàn toàn chính xác có không ít người muốn tạo mối quan hệ, cho dù không tạo được mối quan hệ, ít nhất cũng không muốn đắc tội Tô Hàn.
Bất quá kiểu nói này của Tiêu Hành Sơn trên mặt bọn hắn đều lộ ra thần sắc khó xử.
"Tô Hàn ca, cái kia. . . Ta mời ngươi một chén."
Có người chạy tới, vẻ mặt có chút tái nhợt, nhìn về phía Tô Hàn trong ánh mắt đều là kính sợ.
"Ngươi muốn mời ta?"
Tô Hàn giống như cười mà không phải cười liếc mắt nhìn người tới, đối phương chính là Liên Ngọc Trạch đoạn thời gian trước bị chính mình đánh thành trọng thương.
"Trước đó là ta có mắt không tròng, không nghĩ tới Tô Hàn ca lợi hại như vậy, từ nay về sau, Liên Ngọc Trạch ta coi Tô Hàn ca như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, nếu ai dám nói xấu về ngươi, ta nhất định sẽ không tha cho hắn!" Liên Ngọc Trạch chính nghĩa hào hùng lớn tiếng nói.
Người xung quanh không khỏi nhìn qua, trên mặt mang theo một nụ cười trêu chọc.
Người nào không biết Liên Ngọc Trạch hắn trước đó bị Tô Hàn kém chút đánh chết, vẫn lão cha Liên Trùng tự thân tới bồi lễ nói xin lỗi?
Lúc đó còn luôn miệng hô hào nhất định sẽ không bỏ qua cho Tô Hàn, hiện tại thấy Tô Hàn, lại chạy tới nói coi Tô Hàn như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.
"Làm người phải có điểm mấu chốt, không thể tự cao, không thể cuồng vọng, không thể không coi ai ra gì."
Tô Hàn cầm chén rượu lên cùng Liên Ngọc Trạch đụng một cái, cười nói: "Chén rượu này ta nhận."
Liên Ngọc Trạch sửng sốt rất lâu, thấy Tô Hàn đã đem rượu uống xong, vội vàng uống ngụm lớn.
Hắn còn tưởng rằng Tô Hàn sẽ trước mặt mọi người làm cho hắn xuống đài không được, đã sớm chuẩn bị xấu hổ, không nghĩ tới Tô Hàn lòng dạ quá rộng lớn, giống như ban đầu không có tìm hắn để gây sự.
"Tô Hàn ca, ta Liên Ngọc Trạch sau này sẽ là tiểu đệ của ngươi, lên núi đao, xuống biển lửa, chỉ cần ngươi phân phó một tiếng, ta không có lời oán giận!" Liên Ngọc Trạch vỗ bộ ngực, có thể nhìn ra, giờ phút này hắn mới chân chính phục Tô Hàn.
"Lên núi đao xuống biển lửa thì cũng thôi đi, cũng thật có chỗ dùng đến ngươi." Tô Hàn nói.
"Chuyện gì?" Liên Ngọc Trạch lập tức hỏi.
"Qua một thời gian ngắn, ta sẽ thành lập một cái tông môn, đến lúc đó, ngươi liền gia nhập tông môn của ta đi." Tô Hàn nói ra.
"Tông môn?"
Liên Ngọc Trạch nhãn tình sáng lên, chợt lắc đầu cười khổ: "Thiên phú này của ta làm sao gia nhập tông môn. . . Tô Hàn ca thật sự là để mắt tới ta."


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch