Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Xuyên Qua Hồng Hoang - Đạo Lữ Của Ta Là Hồng Quân

Chương 66:

Chương 66 Nói chuyện với Miêu Miểu

Miêu Miểu kỳ thật là có chút lo lắng, Hồng Quân cứ như vậy xông tới, tựa hồ ngay cả Đế Tuấn cùng Thái Nhất cũng chưa phát hiện, nếu như hắn thật sự giết chết nàng, sau đó hủy thi diệt tích, chỉ sợ thật đúng là không ai biết được.

Nhưng ở trong tiềm thức, nàng lại cảm thấy, Hồng Quân hẳn là sẽ không làm ra loại chuyện vô liêm sỉ này.

Hồng Quân nhìn chằm chằm vào Miêu Miểu, bốn chữ giết vợ chứng đạo làm hắn có chút ngây người, một hồi lâu mới nói:

- Ta sẽ không ra tay với nàng.

- À! Như vậy ta có nên cảm tạ ơn không giết của ngươi hay không?

Miêu Miểu trợn trắng mắt, cười lạnh nói:

- Ngươi không ra tay với ta, chờ đến khi ta đột phá, trở thành Thánh Nhân thì sẽ ra tay với ngươi, chính ngươi suy ngẫm đi.

Hồng Quân lạnh nhạt hít một hơi, lại lần nữa giải thích:

- Mặc kệ nàng tin hay không, đoạn ký ức kia của ta xác thật bị La Hầu trộm đi, ta không phải là cố ý đối xử với nàng như vậy.

- Cho nên?

Miêu Miểu nhướng mày, cảm xúc trong lòng có chút hỗn loạn, trong đầu giống như là có một giọng nói đang bảo với nàng lời Hồng Quân nói chính là sự thật.

Như vậy, Hồng Quân kỳ thật cũng là người bị hại... Nàng hẳn là nên tìm gia hỏa âm thầm quấy rối kia tính sổ mới đúng.

Thôi, dù sao đều ly hôn, nàng cũng không nghĩ suy nghĩ nhiều như vậy.

- Cho nên, ta thật sự không biết khi đó rốt cuộc đã xảy ra cái gì. Chỉ có sau khi hợp đạo với Thiên Đạo, ký ức mới có thể một lần nữa trở về, ta hy vọng nàng có thể tin tưởng ta.

Thái độ của Hồng Quân thực thành khẩn, trong lúc không hề để ý, Miêu Miểu cũng đã hết giận.

Nàng cắn cắn môi dưới, chẳng lẽ chính mình thật sự trách lầm hắn hay sao? Tuy rằng nghĩ vậy nhưng trong lòng vẫn còn cảm thấy không hơi khó chịu, dựa vào cái gì hắn nói một câu đã bắt mình phải tin tưởng hắn? Như vậy mấy năm nay, mình chịu bao nhiêu khổ sở, ai sẽ đền bù cho mình đây?

Nàng trừng mắt nhìn Hồng Quân và nói:

- Vậy ngươi hãy nhanh chóng hợp đạo đi, trước khi nhớ lại mọi chuyện thì không cần nói chuyện với ta.

Hồng Quân giật mình, nói:

- Ta hiện tại không có biện pháp hợp đạo.

Bởi vì hắn còn bị đoạn tình cảm này làm cho bối rối, nếu lúc trước hắn đáp ứng kết làm đạo lữ, liền đại biểu hắn xác thật động tâm với Miêu Miểu.

Kỳ thật hắn là người cực kỳ chấp nhất, lúc trước có thể nghĩ hết mọi biện pháp để chạy thoát khỏi sự truy sát của Bàn Cổ, sau lại nghĩ mọi cách tìm hiểu Tạo Hóa Ngọc Điệp, vì hợp đạo còn giúp đỡ Thiên Đạo đuổi giết Hỗn Độn Ma Thần.

Vì mục đích, hắn có thể không tiếc trả giá rất nhiều thứ.

Cho nên hắn biết rõ, chính mình một khi động tâm thì sẽ không dễ dàng buông tay, chẳng sợ hiện tại cảm tình của hắn với Miêu Miểu cũng không có sâu đậm như trước vậy.

Hắn không muốn chờ tìm về ký ức lúc sau lại đến hối hận, như vậy thật sự sẽ chậm, không kịp nữa.

Miêu Miểu liếc mắt đánh giá hắn một lúc rồi chế nhạo nói:

- Thiên Đạo cũng biết ngươi là kẻ phụ lòng, cho nên cự tuyệt cùng ngươi hợp đạo? Ta nói cái gì nhỉ? Người đang làm trời đang xem, cho dù ngươi đột phá, trở thành Thánh Nhân, lỗi lầm cũng khó có thể xóa bỏ! Thế nào, có phải hay không bắt đầu hối hận vứt bỏ ta? Chỉ tiếc hiện tại hối hận cũng đã chậm. Loại người như ngươi nên chịu điểm giáo huấn, đừng tưởng rằng đột phá, trở thành Thánh Nhân liền ghê gớm, không tin ngẩng đầu xem, trời xanh tha cho ai?

Hồng Quân không có mở miệng, Miêu Miểu lập tức liền vui vẻ, bỗng nhiên có một loại cảm giác đại thù đã báo.

Nhưng mà mới vừa vui vẻ một giây, nàng lại nhíu mày:

- Cho nên ngươi lần này tới, là muốn cùng ta nối lại tình xưa?

Nằm mơ đi!

Nàng cũng không phải là hạng người có nô tính, gọi thì đến đuổi thì đi!

Hồng Quân trầm mặc một lát mới nói:

- Nếu như nàng nguyện ý quay về Tử Tiêu Cung với ta, ta hứa từ nay về sau sẽ đối xử tốt nàng, bồi thường cho khoảng thời gian kia. Cho dù vĩnh viễn không có đoạn ký ức kia, nhưng chỉ cần ở chung lâu hơn, ta tin tưởng về sau, chúng ta chậm rãi cũng sẽ...

Hắn tin tưởng chỉ cần ở chung một thời gian, hiểu lầm giữa bọn họ sớm hay muộn cũng sẽ tiêu trừ.

Nhưng mà, hắn còn chưa nói xong đã bị Miêu Miểu ngắt lời.

Miêu Miểu nghiêm nghị nói:

- Tuyệt đối sẽ không! Ngươi cũng đừng nghĩ đẹp như thế! Ta không có khả năng quay về Tử Tiêu Cung với ngươi!

Lúc trước là ngươi muốn tách ra, tách ra liền tách ra, hiện tại lại muốn dùng chân ái, vãn hồi lại mọi chuyện ư?

Miêu Miểu phát hiện thần khúc này ở Hồng Hoang cư nhiên cũng áp dụng.

Hồng Quân cũng không ngoài ý muốn với câu trả lời của Miêu Miểu

Dù sao cảm oán giận đã tích lũy mấy chục nghìn năm sao có thể nghe hắn nói một câu liền tiêu trừ?

- Đi đi đi, ngươi không cần lại đến nơi này, sẽ quấy rầy ta tu luyện.

Miêu Miểu đẩy Hồng Quân đi ra ngoài, chỉ mới trò chuyện một lát như vậy, nàng phát hiện tinh thần của mình đã có chút phập phồng không yên, chuyện này đối với việc tu luyện là tối kỵ.

Hồng Quân cũng thấy nàng đẩy mình đi, chậm rãi nói:

- Vậy nàng cứ tĩnh tâm bế quan đi! Lần sau, ta lại đến.

- Ngươi có thể không cần lại đến!

Miêu Miểu trong thời gian ngắn thật sự là không muốn nhìn thấy hắn, đánh lại không đánh lại, hắn ký ức lại không trở về, có chủ đề gì để bàn luận cơ chứ?

- Ngươi nên nghĩ kỹ, chúng ta đã ly hôn!

Hồng Quân bình tĩnh nhìn nàng một cái, khẽ gật đầu, xoay người biến mất.

Miêu Miểu lúc này mới thở một hơi dài nhẹ nhõm, thu hồi này một sợi thần thức, tiếp tục bế quan đả tọa.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch