Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Võng Du Sống Cùng Mỹ Nữ

Chương 96: Đang lái xe, đừng nhúc nhích!

Chương 96: Đang lái xe, đừng nhúc nhích!




Dương Băng Dao đột nhiên nghĩ đến, dường như thời điểm lần trước cùng hắn tách ra, tất cả y phục của hắn đều đưa cho mình, bất quá những quần áo dơ này đã bị nàng tiêu hủy, bởi vì giữ lại không an toàn, bị hư hỏng danh tiết, bị người thấy được không thích hợp.

Hướng Lâm nói:

- Ngược lại da mặt ngươi dầy như vậy, sợ cái gì?

Thạch Trung Ngọc nhất thời im lặng, da mặt lão tử rất dầy? Ta làm sao không có cảm giác? Lão tử vẫn luôn cho rằng mình là một hảo hài tử!

- Dương a di, ngươi và Thạch Trung Ngọc là làm sao quen biết?

Hướng Lam tò mò hỏi.

Thạch Trung Ngọc cùng Dương Băng Dao nhất thời xấu hổ, đây nên nói như thế nào? Cũng không thể nói tình hình thực tế a?

- Trước đó không lâu, buổi tối ta một người về nhà, gặp vài lưu manh, Thạch Trung Ngọc giúp ta đánh chạy, cho nên chúng ta nhận biết.

Dương Băng Dao nửa thật nửa giả nói.

Dương Tử tin tưởng không nghi ngờ, nhất thời lo lắng:

- Mẹ, ngươi không có bị thương chứ?

- Không có.

Dương Băng Dao cười nói:

- Thạch Trung Ngọc xuất hiện cực kỳ đúng lúc, không có bất kỳ nguy hiểm.

- Ta nhớ được ngày đầu tiên Thạch Trung Ngọc tới, phía sau y phục đã bị rạch ra, chẳng lẽ chính là ngày đó?

Hướng Lam suy nghĩ một chút nói.

- Coi như vậy đi, chúng ta đi ăn được chưa?

Thạch Trung Ngọc vội vã chuyển di vấn đề, nói nhiều tất lỡ lời, vạn nhất bị các nàng biết, mình không còn ngày sống dễ chịu, những nữ nhân này đều là bình dấm chua, ôm Dương Tử một cái cũng bị các nàng mắng cẩu huyết lâm đầu, lên mẹ Dương Tử, còn không biết xảy ra chuyện gì.

Các cô nương cũng không quá lưu ý, chỉ là có chút thay Dương Băng Dao lo lắng mà thôi, đi ra bên ngoài, Dương Băng Dao nói:

- Mấy người các ngươi ngồi xe Dương Tử! Ta và Thạch Trung Ngọc có mấy lời muốn đơn độc nói một chút, được không?

Mặc dù những nữ hài này rất muốn biết Dương Băng Dao muốn cùng Thạch Trung Ngọc nói cái gì, nhưng vẫn rất phối hợp ngồi vào xe Dương Tử.

Thạch Trung Ngọc lên xe Dương Băng Dao.

- Ngươi rốt cuộc là người nào? Tại sao cùng nữ nhi của ta ở chung một chỗ?

Dương Băng Dao lái xe hỏi.

Thạch Trung Ngọc một bộ không sao cả nói:

- Ta chính là một người bình thường, tới nơi này là bởi vì các nàng mướn thợ, ta tới nhận lời mời, chỉ đơn giản như vậy.

- Huy ca cũng một mực cung kính với ngươi, ta cũng không nhận ra ngươi còn muốn đi ra tìm công tác gì.

Dương Băng Dao căn bản không tin tưởng Thạch Trung Ngọc nói.

Thạch Trung Ngọc đưa tay đặt ở trên đùi Dương Băng Dao, vuốt ve hai cái:

- Trước đây thật lâu ta rất ngưu bức, sau đó ta không muốn làm, chỉ có một người đi ra làm việc, Huy ca kia ta cũng không biết hắn, bất quá hắn dường như nhận thức ta.

Dương Băng Dao đẩy tay Thạch Trung Ngọc ra:

- Chớ lộn xộn, ta đang lái xe.

- Hôm nay cũng mặc nội y màu tím chứ?

Thạch Trung Ngọc cười híp mắt hỏi.

Dương Băng Dao đỏ mặt lên, liên tưởng đến đêm hôm đó, mình cư nhiên chủ động lột y phục, cùng Thạch Trung Ngọc làm chuyện kia, còn bị hắn trước mặt nhắc tới, xấu hổ vỗ Thạch Trung Ngọc một cái:

- Ngươi lại nói, ta liền ném ngươi xuống.

- Phía trước!!

Vẻ mặt Thạch Trung Ngọc khẩn trương nhìn chằm chằm trước mặt quát, thì ra mới vừa rồi Dương Băng Dao phách Thạch Trung Ngọc, căn bản không có xem con đường phía trước, phía trước chính là một bồn hoa nhỏ.

Dương Băng Dao lập tức đánh bánh lái, hiểm hiểm tránh qua bồn hoa, Thạch Trung Ngọc đổ mồ hôi lạnh, mới vừa rồi hắn thấy bồn hoa cùng xe này cách nhau không vượt qua một cm, đụng phải cũng không phải đùa giỡn.

Thấy tránh ra, Dương Băng Dao thở phào nhẹ nhõm, hừ một tiếng:

- Để cho ngươi nói lung tung, kém chút xảy ra tai nạn rồi!!

- Được rồi, ngươi lái xe! Ta không nói gì cả.

Thạch Trung Ngọc chăm chú nhìn bộ ngực E cúp của Dương Băng Dao.

- Ngươi nhìn loạn cái gì? Thu hồi mắt chó của ngươi.

Dương Băng Dao có chút xấu hổ nói.

- Nhân sinh khổ đoản a, nói không chừng lúc nào liền chết, tỷ như mới vừa rồi, có thể xem một hồi là một hồi a.

Thạch Trung Ngọc không ngần ngại chút nào nói.

Dương Băng Dao cũng biết mình nói như thế nào cũng vô dụng, thẳng thắn ngậm miệng không đề cập nữa, đổi trọng tâm câu chuyện:

- Ngươi và đám người Cơ Như Nguyệt ở chung một chỗ, có phải là thích một người trong các nàng hay không? Có muốn ta giúp ngươi một tay hay không?

Dương Băng Dao bát quái lên, nàng cũng không cho rằng loại đại nhân vật như Thạch Trung Ngọc sẽ coi trọng người đã sinh nữ nhi như nàng.

- Vừa mới bắt đầu, ta căn bản không biết bên trong là người nào, thậm chí địa điểm công tác cũng không biết, lúc ấy, là ở một cột điện nhìn thấy thông báo tuyển dụng, ta liền vào, hiện tại ta đã thích tất cả các cô nương.

Thạch Trung Ngọc nói.

- Quỷ hoa tâm!

Dương Băng Dao lườm hắn một cái, nếu như Thạch Trung Ngọc chỉ nói một người trong đó, nàng sẽ có chút ghen ghét, nhưng thích mọi người, điều này sao có thể? Nữ hài nói cái gì cũng sẽ không đồng ý, Dương Băng Dao chỉ coi Thạch Trung Ngọc đang nói đùa.

Rất nhanh, hai người đậu xe ở trước cửa một quán rượu, Thạch Trung Ngọc đột nhiên hung hăng giày xéo cự nhủ của nàng vài cái, cảm giác mềm mại co giãn lại ùa về, mới vừa rồi sợ xảy ra tai nạn xe cộ, không dám xằng bậy, hiện tại xe đã dừng, Thạch Trung Ngọc cuối cùng không còn gì kiêng kị.

- Ngươi phải gió à! Bị đám người A Tử nhìn thấy thì làm sao bây giờ?

Dương Băng Dao xấu hổ đẩy tay hắn ra, sau đó xuống xe thật nhanh, rất sợ Thạch Trung Ngọc làm cái gì nữa.

Thạch Trung Ngọc cũng theo Dương Băng Dao xuống xe.

Mấy người vào một phòng riêng, không thể không nói, Thạch Trung Ngọc váy liền áo vẫn rất thu hút, từ cửa quán rượu đi vào bao sương, cái này thật cần dũng khí lớn lao a, Thạch Trung Ngọc thành công làm xong, bất quá sắc mặt vẫn còn có chút đỏ lên.

Nhìn bộ dạng Thạch Trung Ngọc khó coi như vậy, Cơ Như Nguyệt đề nghị:

- Chờ xử lý những sự tình này xong, chúng ta liền mang ngươi đi dạo phố, giúp ngươi mua quần áo, được chưa?

- Đúng rồi, đại thúc, không bán phòng ở, tiền ở đâu ra a.

Dương Tử hỏi, ở trước mặt mẹ nàng, nàng còn phải bảo trì một chút hình tượng thục nữ, hai chữ “sắc lang” thật không tiện kêu ra miệng.

Thạch Trung Ngọc đốt một điếu thuốc, hít một hơi, sắc mặt trở nên có chút tang thương nói:

- Các ngươi không cần phải để ý đến, ngược lại ta sẽ giúp các ngươi giải quyết hết là được.

- Nói cho chúng ta biết có được hay không vậy... đại thúc...

Dương Tử nũng nịu nói.

Chứng kiến con gái của mình cùng Thạch Trung Ngọc quan hệ tốt như vậy, Dương Băng Dao cảm giác dường như có chút không quá thoải mái, Dương Tử sẽ không có chút ý tứ với người này chứ?

Dương Băng Dao đột nhiên cảm giác Dương Tử đã lớn lên rất nhiều, không còn là tiểu cô nương, thường thường nghe nói một ít tiểu cô nương yêu sớm, mười ba mười bốn tuổi đi phá thai, con gái của mình sẽ không cũng xuất hiện loại tình huống này chứ! Dương Băng Dao rất phản cảm đối với yêu sớm, bởi vì nàng đã ăn qua hậu quả của việc này.

- Tiểu hài tử đừng tò mò nhiều như vậy, đi qua một bên chơi.

Thạch Trung Ngọc đẩy Dương Tử ra, vẻ mặt bình thản nói.

- Hừ!

Dương Tử bất mãn nói:

- Ta đã không nhỏ, không cho phép gọi tiểu hài tử.

Dương Tử nói xong ưỡn bộ ngực lên, dường như thật có chút lớn, nữ nhi đã tổ mã tốt như vậy sao? Ta làm mẹ cũng không biết, Dương Băng Dao tự giễu cười cười, xem ra sau này phải nhiều chút thời gian bồi Dương Tử.




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch