Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Võ Đạo Tông Sư

Chương 84: Trong gang tấc, mới hiện bản lãnh (1)

Chương 84: Trong gang tấc, mới hiện bản lãnh (1)




Lâu Thành được thế không tha người, mượn lực lần nữa, nắm đấm trái gào thét lao ra, như một con giao long, cứng rắn chui vào ngực Ngô Thế Thông!

Phốc!

Ngực Ngô Thế Thông trúng quyền, Lâu Thành lại chưa có cảm giác đánh tới thân thể máu thịt, mà là giống như đánh ở trên một khúc gỗ chắc, phát ra tiếng vang kỳ quái.

Lâu Thành khẽ biến sắc, muốn bay ngược né tránh, nhưng bị một bàn tay toát ra màu vàng mỏng manh hung mãnh chộp lấy, bắt lấy cổ tay!

Kim Chung Tráo!

Công pháp căn bản của Ngô Thế Thông là Kim Chung Tráo!

Hắn dùng thời gian đối thoại khiêu khích, dùng ngay từ đầu bị động, dùng trong lúc nguy cấp cũng đang sử dụng Đại Khai Bi Thủ cùng Đại Suất Bi Thủ, nói cho mình một chuyện xưa gần như chân thật, chuyện xưa một đệ tử tục gia chùa Đại Hành lấy chưởng pháp sở trường!

Điều này làm bản thân dần dần mất đi ý thăm dò, bắt đầu không hề giữ lại điên cuồng tiến công, để áp chế.

Mà cuối chuyện xưa, tất cả đều đã xảy ra điên đảo!

Trong tầm mắt Lâu Thành, khóe miệng Ngô Thế Thông hơi cong lên, lộ ra nụ cười, nét trẻ con trên mặt hoàn toàn mất đi, giống như đang nói, ngươi từng xem trận đấu trước đó của ta lại như thế nào? Bọn họ còn chưa thể bức ra Kim Chung Tráo của ta!

Tay phải hắn nắm chặt cổ tay trái của Lâu Thành.

Lâu Thành chỉ cảm thấy cổ tay giống như bị kìm sắt khóa chặt, xương cốt bị kẹp tới mức đau, trong mắt chiếu rọi là Ngô Thế Thông mỉm cười tự tin thong dong, khoảnh khắc này, hắn không thể ngăn chặn có chút kinh hoảng.

Trong tích tắc, hắn xác định một việc, đó là Ngô Thế Thông thật sự kém ở linh hoạt cùng nhanh nhẹn, không sở trường đối phó kẻ địch du đấu, thực bị đấu pháp thế “Hàn Ý Nhập Cốt” tương tự Thông Tí quyền của mình khắc chế, nếu không không đến mức mới nghiệp dư nhị phẩm, cho nên hắn trăm phương ngàn kế, kiên nhẫn thả câu, kể một chuyện xưa thật hay.

Mà sau khi mình rơi vào cạm bẫy chuyện xưa, cổ tay bị hắn bắt, toàn bộ hoàn cảnh xấu của hắn lập tức biến mất, không cần lo lắng được cái này mất cái khác, bị đánh trúng tráo môn (công phu kiểu Kim Chung Tráo bao giờ cũng sẽ có 1 điểm yếu ở 1 vị trí nào đó, đánh trúng điểm này công phu sẽ bị phá) hoặc liên tục đánh ở một chỗ, do đó phá vỡ nữa, chuyện xưa sẽ tiến vào lĩnh vực cương mãnh hắn sở trường nhất, hơn nữa có ưu thế thật lớn tóm chặt cổ tay, cứng đối cứng trong phạm vi nhỏ như vậy, kết quả có thể nghĩ mà biết!

Đây là tình cảnh khó khăn nhất mình từng gặp được!

Đây chính là một màn cuối cùng của bản thân ở thi đấu lôi đài tiểu Võ Thánh sao?

Trên khán đài, khi Lâu Thành đánh một quyền trúng không có kết quả, bị Ngô Thế Thông bắt lấy cổ tay, khán giả đám lão Trịnh da đầu tê dại, theo bản năng liền đứng dậy, muốn xem càng thêm rõ ràng, trong miệng phát ra những tiếng kinh hô vô ý thức.

Biến hóa chuyển tiếp đột ngột khiến Lưu Ứng Long cùng Tần Chí Lâm đám đệ tử võ quán Bạch Viên trợn mắt há hốc mồm, không thể tin được Lâu Thành vừa chiếm hết thượng phong giây lát đã rơi vào tình cảnh nguy hiểm nhất, khi tay trái hắn bị bắt, khi phạm vi chiến đấu của hắn bị hạn chế ở trong phạm vi rất nhỏ trước người Ngô Thế Thông, khi kẻ địch của hắn sở trường là Kim Chung Tráo, Đại Khai Bi Thủ cùng Đại Suất Bi Thủ, kết cục đã có thể đoán được!

Thanh niên tóc ngắn hai tay tản ra màu sắt nhàn nhạt ánh mắt hơi co lại, thốt ra:

“Kim Chung Tráo!”

Tiếng kinh hô, tiếng bật thốt lên quanh quẩn ở trong sân vận động võ đạo, “Con Đường Lôi Đài” vừa thắng trận đấu đang định cùng “Nhất Quyền Vô Địch” Kim Đào xem ngẫu hứng mấy trận đấu, bị động tĩnh bất thường này hấp dẫn, ánh mắt thuận thế nhìn phía khán đài, sau đó theo tầm mắt, đọng lại ở trên một màn hình lớn.

“Lâu Thành?” Đối với vị võ giả này, “Nhất Quyền Vô Địch” cùng “Con Đường Lôi Đài” đều khắc sâu ấn tượng, lúc này thấy hắn thân ở tuyệt cảnh, sức chú ý không tự giác liền đặt qua.

Rất nhiều ý niệm hiện lên ở trong lòng Lâu Thành, bối rối có, sợ hãi có, bản năng giãy dụa cũng có.

Tay trái hắn run lên, ý đồ hất cầm nã ra, nhưng năm ngón tay phải của Ngô Thế Thông đều như sắt, nắm phi thường chặt, trong lúc lôi kéo ngược lại khiến xương cổ tay Lâu Thành đau đớn, chỉ thoáng rời xa chiều dài hơn phân nửa cánh tay—— cũng chính là khoảng cách tay phải Ngô Thế Thông duỗi ra.

Kim Đan bụng dưới giống như tinh vân, lại chưa có bất cứ biến hóa nào, nếu không phải còn ở trong trạng thái cọc Ngưng Thủy, Lâu Thành cảm thấy mình sắp bối rối tới mức ngay cả năng lực tự hỏi cũng mất đi, dựa hết vào bản năng để đối kháng.

Đúng lúc này, tâm hồ thoáng nổi lên gợn sóng của hắn đột nhiên chiếu rọi ra bức tranh đại khái cơ bắp thân thể Ngô Thế Thông, đây là thông qua bị nắm cổ tay, từ lỗ chân lông cùng làn da tiếp xúc “nghe” được!

Cơ bắp cánh tay phải Ngô Thế Thông bị khẽ động một chút, lực lượng đến từ phần eo, truyền hướng đùi phải... Lâu Thành sâu sắc phát hiện, trong lòng khẽ động, không kịp nghĩ kỹ, trong đầu lập tức quan tưởng ra cảnh tượng tia chớp bạc trắng từ trên trời giáng xuống, kích lên lửa cháy lan ra đồng cỏ.

Bốp!

Dòng chảy nóng dâng trào, Lâu Thành lấy tư thái rất giàu sức bùng nổ, đá ra chân phải của mình!

Hắn vừa có động tác, chân phải Ngô Thế Thông liền gào thét vung ra, như là một sợi roi rắn chắc, phát ra tiếng vang thanh thúy, cương mãnh dị thường, nhưng, nó đảo mắt đã bị Lâu Thành đá trúng bên cạnh, đạt được tiếng va chạm nặng nề, tất cả cái này như là sớm có an bài.

Cánh tay phải hắn trở về có động tác kéo, tựa như đang súc lực cho tay trái... Lâu Thành lại một lần “nghe” được động tĩnh, theo bản năng làm ra phán đoán, trầm thắt hạ eo, giống như gió lạnh đẩy ra bàn tay phải, nhanh lại không tiếng động.

PHÀNH! Bàn tay phải vừa tới một nửa, tay trái kẻ địch liền lấy tư thái khai bi liệt thạch vỗ ra, nhưng Ngô Thế Thông tựa như cố ý “phối hợp”, cứng rắn đưa cổ tay đụng vào ban tay phải Lâu Thành, bị đánh tan kình lực.

“Ồ...” Khán giả nhìn mà vẻ mặt mờ mịt, chỉ cảm thấy vận khí Lâu Thành tốt đến cực điểm, hai lần hoảng hốt thất thố, chiêu thức ra tay sớm đều vừa vặn chặn công kích trí mạng của Ngô Thế Thông.

Bên cạnh thanh niên tóc nửa tấc hai tay có màu sắt nhàn nhạt, lão giả vành tai rất lớn khen một tiếng:

“Hay!”

Nói xong, lão quay đầu nhìn về phía thanh niên tóc ngắn: “Tiểu Diệp, công phu nghe kình này của hắn mạnh hơn con nhiều.”

“Nghe kình?” Thanh niên tóc ngắn tựa như đã hiểu cái gì.

Khi hắn có điều hiểu ra, Lâu Thành ở sau hai lần ngăn cản thành công, đã hoàn toàn bình tĩnh lại, tâm hồ giống như gương băng, thông qua nơi hai bên tiếp xúc chiếu rọi ra điềm báo trước mỗi một lần động tác của Ngô Thế Thông.

Tái ông mất ngựa nào biết họa phúc, cổ tay bị nắm chưa hẳn là chuyện xấu!

Tay trái của ta không động đậy, tay phải của ngươi cũng giống nhau! Hơn nữa ta còn có thể thông qua loại tiếp xúc này, dự phán công kích của ngươi!

Hươu chết về tay ai, còn chưa biết!

“Đúng, chưa tiêu chuẩn nhập tĩnh đại thành, chưa thực lực cọc Ngưng Thủy cùng Bạo Tuyết Nhị Thập Tứ Kích đăng đường nhập thất, chưa có công phu nghe kình loại trình độ này của hắn, Ngô Thế Thông khéo quá hóa vụng rồi.” Lão giả cười tủm tỉm giải thích một câu cho thanh niên tóc ngắn.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch