WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 314:

Chương 314

Đại Hôn Của Văn Nhân Nham

truyenyy.com


Dịch: Muỗi.

Biên: Cẩu ca.

Nhóm: Vạn Yên.

Nguồn: Truyenyy.com

Ánh mắt của thiếu niên đứng phía sau Lâm Phòng trở nên cực nóng bỏng, thật là trẻ tuổi đẹp trai, nãy giờ hắn đều không ngờ tới rằng thanh niên này lại là Lâm Phong mà hắn sùng bái.

- Xin lỗi, ta nói nhầm.

Cái người nhục mạ Lâm Phong kia ngay lập tức cứng ngắc, khóe miệng khẽ co giật, hắn cũng chỉ dám nói một chút ở sau lưng mà thôi, khi chân chính đối mặt thanh niên trong lời đồn hắn làm sao dám lộ ra nửa điểm hung hăng đắc ý, sắc mặt của hắn bây giờ tái nhợt y như người chết.

- Xin lỗi?

Khóe miệng Lâm Phong phác hoạ lên một nụ cười khẩy, châm biếm hắn không xứng đi cùng với hai vị mỹ nhân, lại vũ nhục nói rằng hắn đã chết, hiện tại chỉ nói một tiếng xin lỗi liền xong à?

- Miệng của ngươi đúng là quá bẩn rồi!

Lâm Phong nói một câu, sau đó nâng tay lên.

- Ầm!

Nương theo tiếng hô khẽ của đoàn người, thân thể người nọ trực tiếp bay lên rồi đập thật mạnh xuống mặt đất, máu tươi trong miệng tuôn ra, ngay cả răng cũng không ngừng rơi ra ngoài.

Người kia kịch liệt ho khan hai tiếng, trong ánh mắt tràn đầy phẫn hận, sau đó cũng chỉ biết cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mặt Lâm Phong.

- Một tên phế vật mà cũng dám lớn lối như vậy, thật đáng thương.

Lâm Phong lãnh đạm châm biếm một câu, sau đó quay đầu mỉm cười gật đầu với thiếu niên kia, khiến cho vẻ mặt của thiếu niên run lên, trong ánh mắt lộ ra vẻ kích động.

Nhấc chân lên, Lâm Phong đi tới lan can chỗ ban công của tửu lâu nhìn đám người nhộn nhịp phía dưới, cực kỳ náo nhiệt.

Hôn lễ ở Tuyết Nguyệt quốc thích làm gì thì làm, người không có thực lực và thế lực có thể trực tiếp kết làm vợ chồng, thậm chí không cần tổ chức bất kỳ buổi lễ nào, có một ít người theo đuổi võ đạo cũng tìm bạn đời theo cách đó, đương nhiên, đám người của một ít thế lực cường đại thì lại khác, ngày đại hôn của bọn họ luôn luôn phải cực kỳ long trọng, huyên náo đến toàn thành đều biết, oanh oanh liệt liệt, để biểu hiện cho sự uy nghiêm của bọn họ.

Lần này đệ tử thiên tài Văn Nhân Nham của Tuyết Nguyệt thánh viện cùng tiểu công chúa Đoàn Ngọc kết hôn đương nhiên phải cực kỳ oanh liệt, một ít quý tộc nhà giàu và công khanh vương hầu đều sẽ tới ăn mừng, người của Tuyết Nguyệt thánh viện cũng sẽ chúc mừng không dứt.

Có người nói, đội ngũ dài đằng đẵng này đã đi quanh một vòng ở ngoại thành Hoàng Thành rồi, người ở ngoại thành không ai không biết, không ai không hiểu.

Về phần bên trong Hoàng Thành, không phải là Đoàn Liệt gia không muốn làm thế, nhưng nếu thực sự muốn đi giáp một vòng Hoàng Thành thì không mất mấy tháng là không xong, vì lẽ đó nên không thực hiện được.

- Đoàn Ngọc, Văn Nhân Nham!

Lâm Phong nhớ tới thiếu nữ lần đầu tiên gặp mặt liền muốn cho mình một bạt tai cùng với thanh niên diễu võ dương oai ở Vân Hải Tông hết lần này tới lần khác muốn giết hắn, dùng sinh mệnh của Lâm Phong hắn để thể hiện uy nghiêm và thực lực của mình, khóe miệng hắn không khỏi nhếch lên một nụ cười lạnh đặc biệt xán lạn, từ lúc đó trong lòng hắn đã thề rằng, Văn Nhân Nham nhất định phải chết, cho dù tên đó có trốn đến chân trời góc bể thì Lâm Phong cũng muốn giết hắn.

Lâm Phong bây giờ cũng đã không có nhiều băn khoăn như trước đây, mọi thứ đều dùng thực lực để quyết định, nếu như hắn trở nên cường đại hơn, đến tu vi Huyền Vũ Cảnh đỉnh cao, đừng nói là Văn Nhân Nham, ngay cả Tuyết Nguyệt thánh viện hắn cũng dám giết tới.

Đặc biệt là Đoàn Thiên Lang ngày xưa dẫn người tiêu diệt Vân Hải Tông, cho dù Đoàn Thiên Lang là hoàng gia thì hắn cũng dám thẳng tay đồ sát.

- Đi.

Lâm Phong nói nhỏ một tiếng, thân thể khẽ động lẫn vào bên trong đám người phía dưới.

Mộng Tình cùng với Lam Kiều liền đuổi theo.

Đám người trong tửu lâu nhìn thấy thân ảnh của ba người Lâm Phong biến mất, không gian yên tĩnh ngay lập tức bị đánh vỡ, trong nháy mắt lại trở nên náo nhiệt như trước, biến mất đã hơn nửa năm, Lâm Phong cuối cùng cũng trở về rồi.

Sau khi phong hầu bái tướng, Lâm Phong đã rời khỏi Hoàng Thành tới làm chủ Dương Châu thành, bây giờ hắn trở về Hoàng Thành, không chừng lại sẽ nhấc lên một trận sóng to gió lớn.

Mặt khác, Hoàng Thành bây giờ xuất hiện rất nhiều thiên tài, đều là hạng người kinh tài tuyệt diễm, Tuyết Nguyệt tựa như đột nhiên bước vào thời đại thiên tài quật khởi, Lâm Phong có thể đóng vai nào ở trong đó, những thứ này đều được người người bàn tán.

Sau khi Lâm Phong rời đi, phía trên tửu lâu có một bóng người chậm rãi đi xuống, thanh tịnh an bình, như một đóa hoa sen tinh khiết, đây chính là chủ nhân của Thanh Tâm tửu lâu, Thanh Tâm.

Nhìn bóng lưng đang biến mất kia, ánh mắt Thanh Tâm lấp loé lộ ra từng tia từng tia kỳ dị, nhớ tới thời điểm lần trước khi Lâm Phong đặt chân tới tửu lâu còn có chút non nớt, chỉ là một tiểu tử Linh Vũ Cảnh cấp thấp, nhưng vào lúc này, nàng lại cảm nhận Lâm Phong sâu không lường được, nàng thật sự có chút ngưỡng mộ hắn.

May là hắn không lại hủy đi tửu lâu của mình một lần nữa!

Ở bên trong ngoài thành Hoàng Thành, có một toà cung điện cao lớn hùng vĩ, diện tích cực kỳ rộng lớn, cung điện này là cung điện hùng vĩ nguy nga nhất ở ngoại thành, đây là vương phủ của Đoàn Liệt Vương gia có huyết thống hoàng thất, đương nhiên phải uy nghiêm bá đạo.

Quần thể kiến trúc cung điện liên miên có hình cánh quạt bao quanh một cái võ trường to lớn, võ trường cực kỳ to lớn này chính là cửa lớn của vương phủ, bước lên võ trường chính là bước vào vương phủ.

Giờ khắc này, xung quanh võ trường đã được tu sửa từng toà từng toà đài cao, bên trên có rất nhiều người đang ngồi, có những người lớn tuổi của vương phủ, cũng có một ít quý tộc, địa vị đều cực kỳ cao quý.

Ngoại trừ những người này ra, phía trên đài còn có rất nhiều thanh niên, những thanh niên này từng người từng người tinh thần sung mãn, đôi mắt có thần, đều là tuổi trẻ tài cao, đệ tử có thiên phú dị bẩm của Tuyết Nguyệt thánh viện có giao hảo với Văn Nhân Nham.

Bọn họ cũng hi vọng giống như Văn Nhân Nham, có thể lấy được một nữ tử vừa có huyết thống hoàng thất lại vừa có khuôn mặt đẹp, dù sao, thiên phú của Đoàn Ngọc vốn không kém, hơn nữa thân phận của nàng lại có liên quan tới hoàng thất, rất xứng với Văn Nhân Nham.

Có thể đoán được, sau này Văn Nhân Nham nhất định sẽ càng thêm huy hoàng, không ngừng hướng về phía trước, cuối cùng có một ngày sẽ đột phá ràng buộc của Linh Vũ cảnh, đặt chân tới Huyền Vũ cảnh, trở thành cường giả một phương.

- Nhìn kìa, là Nguyệt Thiên Thần và Vũ Thiên Hành, hai người bọn họ đều đang đến rồi, hơn nữa người Nguyệt gia và Vũ gia cũng đi cùng.

Lúc này, xa xa có hai thân hình tuấn lãng đạp bước mà đến, khiến đám người kinh ngạc thốt lên một tiếng.

Nguyệt gia và Vũ gia có thực lực và địa vị tượng trưng cho người cao cao tại thượng, cho dù là Thiên Lang Vương cũng phải cho bọn họ một chút mặt mũi, Đoàn Liệt càng không phải nói.

Có thể nói việc có người của Nguyệt gia và Vũ gia đến dự đại hôn khiến cho Đoàn Liệt cảm thấy cực kì hãnh diện.

Hơn nữa trong tên của hai thiếu niên này đều có chữ Thiên, có thể thấy họ ở trong hai đại gia tộc khủng bố kia đều có địa vị phi phàm.

- Vũ Thiên Hành là đệ tử của Tuyết Nguyệt thánh viện, có lẽ là có giao hảo với Văn Nhân Nham, nhưng Nguyệt Thiên Thần này không biết vì sao lại tới đây, kỳ lạ thật.

Đoàn người ánh mắt nghi hoặc, chỉ thấy lúc này Đoàn Liệt đã nhanh chân bước tới, đi nghênh đón hai vị thanh niên, cất cao giọng nói:

- Thiên Thần thiếu gia và Thiên Hành thiếu gia có thể đến vương phủ của ta, thật sự là vẻ vang cho kẻ hèn này.

- Vương gia khách khí rồi.

Vũ Thiên Hành cười nhạt nói:

- Ta và Văn Nhân huynh tình như thủ túc, hôm nay là đại hôn của Văn Nhân huynh, ta đương nhiên phải đến, hơn nữa, quan hệ của Thiên Thần huynh và Văn Nhân huynh cũng không cạn.

- Văn Nhân Nham thật là có thể diện.

Đoàn người kinh ngạc thốt lên, xem ra lần này không phải Văn Nhân Nham được lợi mà còn có Đoàn Liệt cũng được lợi không ít.

Lúc này, đôi mắt Đoàn Liệt lập loè tinh mang, quả nhiên là thu được đứa con rể tốt.

- Hai vị thiếu gia mời lên ghế trên.

Đoàn Liệt dẫn đường, lời nói cực kỳ cung kính.

Hai người cũng không khách khí, trực tiếp sải bước đi, Nguyệt gia và Vũ gia ở toàn bộ Tuyết Nguyệt đều có địa vị vô cùng quan trọng, là một trong các bá chủ, thanh niên của Nguyệt gia và Vũ gia, thậm chí là thành viên trực hệ đi tới đâu cũng đều ngẩng cao đầu, cho nên việc đứng cao hơn người khác một bậc thì bọn họ cho rằng là chuyện đương nhiên.

- Phế vật không có tiến bộ mà lại có thể kiêu ngạo như vậy à.

Lúc này, ở bên dưới đài cao, Lâm Phong nhìn biểu hiện của hai người kia, nói nhỏ một tiếng.

Đã lâu không gặp, hai người này vẫn cao ngạo như trước, tu vi thì không có tiến bộ bao nhiêu, bản thân không đủ cân lượng chỉ biết dựa vào gia tộc liền tự cho mình là đúng, như thế làm sao đạt được thành tựu võ đạo, nếu Nguyệt gia và Vũ gia chỉ có hai người này người thừa kế thì thà là phế bỏ, không có người nối nghiệp còn hơn.

Đương nhiên, Nguyệt gia và Vũ gia là gia tộc mạnh mẽ ngang với hoàng thất, hiển nhiên không tệ đến nỗi thế.

- Bọn chuột nhắt lén lén lút lút.

Lúc này, cách Lâm Phong không xa có một âm thanh châm biếm truyền đến, khiến ánh mắt của Lâm Phong cứng lại, sau đó hắn nhìn về phía âm thanh đó phát ra.

Chỉ thấy không xa bên cạnh hắn có một người cười lạnh nhìn hắn châm biếm nói:

- Ngươi thì là cái gì chứ, chỉ dám ở phía dưới ngưỡng mộ người khác thôi, ngay cả tư cách đứng ở trước mặt người khác cũng không có.

- Hả…

Lâm Phong sửng sốt một chút, xem ra Nguyệt Thiên Thần và Vũ Thiên Hành cũng có người ủng hộ.

- Không có tư cách sao!

Lâm Phong cười nhạt, đột ngột, bên trong mắt hắn tựa như muốn phóng ra một vệt kiếm ý cực kỳ sắc bén rơi vào trên thân thể người nọ, khiến trong lòng của người nọ bỗng nhiên run lên, bước chân cũng không nhịn được liền lùi lại.

Một ánh mắt liền khiến trái tim của hắn bắt đầu điên cuồng run rẩy.

- Phế vật.

Lâm Phong mắng một câu sau đó cũng không thèm nhìn người kia nữa, sắc mặt người kia khó coi nhưng không dám hó hé gì.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.