Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 385: Lửa giận ngút trời

Chương 385: Lửa giận ngút trời



Nhà máy? Người dân ven bờ bị hại khổ?

Trong miệng Nhiếp Chấn Bang lẩm bẩm mấy từ then chốt này, cái tình huống này Nhiếp Chấn Bang có chút quen thuộc. Trong trí nhớ kiếp trước, trên ti vi cũng đã từng nhiều lần đưa tin sự kiện ô nhiễm môi trường như vậy. Tuy nhiên, chuyện đó cũng là một hai năm trước khi mình tự tử, vào thời điểm đó chính phủ Hoa Hạ đã bắt đầu phải chịu hậu quả của việc khai thác quá độ. Quay trở lại để xử lý môi trường, bắt đầu phải tiêu tốn một khoản tiền khổng lồ.

Trầm ngâm một chút Nhiếp Chấn Bang đã mở miệng nói:

- Nhà máy nào? Làm hại cái gì? Bà con, xin bà con nói rõ ràng, rốt cuộc đã qxảy ra chuyện gì?

Mặc dù Nhiếp Chấn Bang cũng đoán được đại khái sự tình, nhưng lại cố tình hỏi han. Phỏng đoán và sự thật, dù sao là hai chuyện khác nhau.

Người đàn ông trung niên và ông già liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng vẫn là người đàn ông trung niên từ từ mở miệng nói:

- Chủ tịch, chuyện là như thế này.

Lúc này không chỉ Nhiếp Chấn Bang, Triệu Tân Thiên và Trương Khắc Cường cũng chăm chú nghe. Vị trí địa lý của thị trấn Cao Gia thuộc ven bờ của Lương Khê. Lương Khê chính là Lương Khê của thành phố Lương Khê. Thành phố Lương Khê cũng chính vì vậy mà đã gọi bằng tên này. Hơn bốn năm trước, thành phố Lương Khê xây dựng khu kinh tế mới, năm đó Lý Quốc Hoa còn là phó chủ tịch, đã thu hút từ nước ngoài vào mấy doanh nghiệp sản xuất hóa chất nổi tiếng và hai công ty dược phẩm quốc tế nổi tiếng.

Thậm chí, sản phẩm của nhà máy dược phẩm sản xuất ra đều đã bổ khuyết những sản phẩm còn thiếu trong nước. Năm đó còn gây ra chấn động lớn ở trong nước.

Vị trí khu kinh tế mới chính là nằm ở ven bờ Lương Khê, mà những nhà máy này lại cũng xây dựng ở đây. Năm đầu tiên coi như có thể tạm chấp nhận được. Nhưng cùng với thời gian trôi đi, những nhà máy này không có bất kỳ biện pháp bảo vệ môi trường nào, nước thải công nghiệp trực tiếp đổ vào dòng Lương Khê. Cứ như vậy, mức độ ô nhiễm môi trường phía hạ lưu đã ngày càng trở nên nghiêm trọng hơn. Thị trấn Cao gia với vị trí là thị trấn quy mô lớn nằm ở dạ du của dòng sông, bởi vậy cũng chịu ảnh hưởng nguy hại này. Tiếp tục xuôi xuống chút nữa thì đã loãng rất nhiều, ngược lại là đỡ hơn không ít.

Nói xong những chuyện này, người đàn ông trung niên lại lần thứ hai quỳ xuống:

- Chủ tịch Nhiếp, chúng tôi biết ngài là người tốt, ngài là vị quan liêm chính. Chuyện của nhà máy dệt lớn như vậy, bắt ra nhiều quan chức tham nhũng như vậy, ngài cũng dám làm. Chuyện này của chúng tôi, cũng chỉ có ngài có thể quản rồi.

Tiếng nói vừa dứt, bên cạnh Trương Khắc Cường đã mở miệng nói:

- Thị trấn Cao Gia ô nhiễm nghiêm trọng như vậy, bà con tại sao không phản ánh lên trên.

- Vị lãnh đạo này, chúng tôi cũng muốn vậy, nhưng trong thị trấn không cho phép à. Nói là liên quan đến doanh nghiệp nước ngoài, quốc gia có quy định, doanh nghiệp đầu tư nước ngoài phải hết sức được bảo hộ. Nếu chúng tôi gây chuyện thì sẽ bắt tất cả chúng tôi lại.

- Hơn nữa, mỗi lần chúng tôi làm ầm ĩ liền có rất nhiều tên du côn đến nhà đe dọa chúng tôi. Nghĩ tới còn có thể chấp nhận được cho nên liền kéo dài đến hiện tại rồi. Bây giờ thật sự không còn cách nào nữa. Những năm trước nước sông trong veo nhìn thấy cả đáy sông, tôm cá thành đàn. Bây giờ đứng nói tôm cá nữa, ngay cả bèo rong cũng không thấy đâu. Nước này chúng tôi cũng không dám cho chảy vào đồng ruộng nữa, cây lúa trong ruộng hễ gặp loại nước này bảo đảm toàn bộ chết hết. Chúng tôi cũng cố hết sức rồi.

Bên cạnh, người đàn ông già cả cũng nói một cách bất lực.

Nghe câu nói này, Nhiếp Chấn Bang cũng đã tin tám chín phần rồi, nhìn dân chúng bên cạnh đều là nông dân chân chất, chuyện nói dối tuyệt đối sẽ không làm được. Hơn nữa, doanh nghiệp đầu tư nước ngoài, cái thái độ cao ngạo đó xưa nay đã có tiếng. Năm đó nếu như không phải mình có tham gia, Audi còn không biết ngạo mạn đến mức nào nữa.

Nghĩ đến đây, Nhiếp Chấn Bang đã quay người về phía Lưu Vệ Quân bên cạnh nói:

- Trưởng ban thư ký Lưu, bây giờ anh gọi điện thoại liên lạc một chút với bên thành phố Diên Lăng, hãy nói tạm thời có chuyện khẩn cấp, hôm nay sẽ không tới nữa.

Nói xong, Nhiếp Chấn Bang nhìn Trương Khắc Cường bên cạnh nói:

- Phó chủ tịch Trương, phiền anh liên lạc một chút với đồng chí của cục bảo vệ môi trường, để họ lập tức cử nhân viên kỹ thuật chuyên ngành nhanh chóng đến thị trấn Cao Gia.

Bây giờ, sau khi xảy ra chuyện này, e rằng cũng không phải nửa tiếng đồng hồ có thể giải quyết xong. Còn việc để người của cục bảo vệ môi trường tới đây, Nhiếp Chấn Bang chính là muốn xem, ô nhiễm đã đến mức độ nào.

Ngay sau đó Nhiếp Chấn Bang nhìn dân thôn bên cạnh nói:

- Bà con có thể đưa tôi đến bờ sông xem một chút không?

Nhiếp Chấn Bang muốn đi, những người này đương nhiên cầu cũng không được. Người đàn ông trung tuổi trên mặt càng lộ ra nét vui mừng, gật đầu liên tục nói:

- Vâng, vâng, để tôi dẫn đường cho các vị.

Từ một ngã ba bên đường cao tốc Lưỡng Diên, đi thẳng xuống chặng đường không đến một cây số chính là thị trấn Cao Gia nằm ven bờ sông Lương Khê. Với sự dẫn đường của người đàn ông trung tuổi, đoàn người từ phía thị trấn theo một con đường nhỏ đi thẳng xuống thì đã đến bờ sông Lương Khê.

Vừa nhìn thấy con sông Lương Khê hiện nay, lông mày của Nhiếp Chấn Bang liền bắt đầu nhíu lại. Sông Lương Khê là con sông chính chảy qua thành phố Lương Khê. Tuy rằng con sông không lớn, chảy xuyên qua nội thành của thành phố Lương Khê, nhưng lưu lượng dòng nước vẫn là tương đối dồi dào. Đưa mắt nhìn khắp một lượt, toàn bộ mặt sông hiện ra một màu đen thùi. Trên mặt sông ngoài một vài thứ rác rưởi trôi nổi ra, cũng không nhìn thấy bất kỳ cái gì nữa. Hai bên bờ sông thậm chí cỏ dại cũng mọc rất ít. Theo dòng nước thẳng xuống hạ du, màu đen này dần dần nhạt dần, cuối cùng mới trở về màu xanh, hơn nữa, trên bờ sông nơi xa lại thấy được cỏ xanh và thảm thực vật.

Gió nhẹ thổi lất phất qua, trên mặt sông thỉnh thoảng còn bay tới từng đợt mùi gay mũi, mùi này làm cho Triệu Tân Thiên và mọi nguồi đều cảm thấy rất khó ngửi. Tuy nhiên, chính Nhiếp Chấn Bang cũng không bịt mũi, những người khác đương nhiên sẽ không bịt mũi.

Nhìn cảnh tượng này, trong lòng Nhiếp Chấn bang cũng bắt đầu rung động. Kiếp trước cũng thế, kiếp này cũng thế, Nhiếp Chấn Bang cũng chỉ là có biết về cái khái niệm ô nhiễm môi trường nghiêm trọng này, nhưng đối mặt thật sự thì Nhiếp Chấn Bang cũng chưa bao giờ tiếp xúc qua. Hôm nay, sau khi được chứng kiến tận mắt rồi, cái sự chấn động mà nó mang cho Nhiếp Chấn Bang đúng là vô cùng lớn.

Giờ phút này, vẻ mặt của Nhiếp Chấn Bang rất trầm trọng, ánh mắt rất nghiêm nghị, nhìn vào nhà máy đứng sừng sững ở thượng du con sông, chân mày hắn nhíu lại. Nửa tiếng đồng hồ sau, một chiếc xe nhỏ đi tới, trên thân xe còn có dấu hiệu của cục bảo vệ môi trường Lương Khê. Bước xuống xe đầu tiên là Đỗ Niên Xuân, cục trưởng cục bảo vệ môi trường thành phố Lương Khê. Theo sau là mấy nhân viên kỹ thuật.

Lâm thời nhận được điện thoại của phó chủ tịch Trương nói chủ tịch Nhiếp yêu cầu bản thân lập tức cử nhân viên kỹ thuật mau chóng đến thị trấn Cao Gia. Đỗ Niên Xuân cũng không dám chậm trễ, lập tức đích thân dẫn đội nhanh chóng chạy tới.

Đang chuẩn bị chào hỏi chủ tịch Nhiếp, Nhiếp Chấn Bang đã mở miệng nói:

- Cục trưởng Đỗ, lễ tiết thì không cần nữa, cho người của anh lập tức bắt đầu công việc đi. Đầu tiên tiến hành kiểm tra đo lường sơ bộ chất lượng nước. Ngoài ra, anh lấy mẫu trong phạm vi một nghìn mét ven bờ, sau khi trở về lập tức bắt tay vào làm hóa nghiệm, làm cho rõ thành phần ô nhiễm, thời gian một ngày có đủ không? Ngày mai anh nộp cho tôi bản báo cáo đánh giá môi trường chi tiết, có thể làm được không?

Tác phong làm việc gọn gàng mà linh hoạt này của Nhiếp Chấn Bang, đến nay đã được mấy tháng, đa số cán bộ của thành phố Lương Khê cũng đều đã quen với tác phong làm việc của Nhiếp Chấn Bang. Đỗ Niên Xuân nghiêm túc, gật đầu nói:

- Vâng. Chủ tịch, chiều ngày mai tôi nhất định làm xong báo cáo đánh giá môi trường.

Vừa dứt lời, bỗng nhiên phía sau truyền đến một trận âm thanh ồn ào, trên con đê mấy chục người dân đi theo đã cùng lớn tiếng hét lên.

Đi lên con đê xem xét, trên đường ở phía dưới, lúc này đã có 4, 5 chiếc xe đỗ. Mười mấy người trẻ tuổi từ 17, 18 tuổi đến hai mươi mấy tuổi đã bắt đầu giằng co với những người này.

Vừa nhìn thấy người đàn ông trung tuổi cầm đầu, trong đám thanh niên đó, một người con trai đầu cua cầm đầu đã hét lên:

- Cao Chí Hoa, ông không muốn sống phải không, lại làm mấy cái chuyện thiêu thân lao đầu vào lửa này. Ông cảnh cáo, mẹ kiếp đừng có rảnh mà kiếm chuyện nữa. Thế nào rồi, mời được người của cục bảo vệ môi trường đến rồi sao? Bố nói cho mà biết, đừng có nhiều chuyện, hay nghĩ cho vợ và con gái nhà lão đi.

Đám người này tuổi tác cũng không lớn, cách ăn mặc lại rất theo mốt. Đường đường là một thằng đàn ông, có đứa trên tai còn dập lỗ tai. Tóc lại nhuộm đủ màu sắc, cái đám này, vừa nhìn đã biết không phải là người đứng đắn, hẳn là côn đồ trên đường phố.

Tuy nhiên, những tên côn đồ này, vẫn còn có xe con đi, xem ra phía sau còn có chỗ dựa rất lớn. Bấy giờ, người đàn ông trung tuổi cũng chính là Cao Chí Hoa mà tên lưu manh nhắc trong miệng cũng đã tức giận nói:

- Hoàng mặt rỗ, cái đám du thủ du thực chúng mày, chỉ biết động đến người nhà thì tính là có bản lĩnh gì. Có gan chúng mày cứ nhằm vào tao đây này, chúng mày cái lũ không có lương tâm. Nhìn con sông Lương Khê này xem, còn ra cái hình dáng gì nữa không. Thêm mười năm nữa, sợ rằng mạch nước ngầm của thị trấn Cao Gia này cũng sẽ bị ô nhiễm thôi. Đến lúc đó, con cháu đời sau sẽ chỉ thẳng vào mặt mà chửi.

Vừa dứt lời, cái tên Hoàng mặt rỗ lại bật cười ha ha:

- Lương tâm?

- Anh Mã, lão già này lại bắt đầu lên lớp, giáo dục tư tưởng chúng ta rồi. Chém chết lão ta đi.

Sau khi Hoàng mặt rỗ cười xong, trong ánh mắt tràn đầy sự coi thường, rất lạnh nhạt nói:

- Cao Chí Hoa, đừng có giảng mấy cái đạo lý lớn lao này cho bố nữa, bố cũng không tin, con sông này ô nhiễm rồi, còn có thể làm người ta tắc thở mà chết chắc? Nước trong hồ lớn có rất nhiều, còn có thể làm gì. Tôi nói này, nhà máy này là do chủ tịch Lý ở thành phố giới thiệu đấy. Nhờ thế chủ tịch Lý cũng thăng chức rồi, chuyện này chính phủ đã tán thành, Cao Chí Hoa ông còn có thể nói không được. Ngày hôm nay anh Hổ đã ra lệnh, bỏ hết những thứ đó xuống, đánh gãy đôi chân của lão, để tránh lão đi khắp nơi gây rối, cho lão nhớ lâu một chút.

- Các anh em ra tay!

Anh Hổ? Nhà máy, cộng thêm cán bộ thị trấn Cao Gia dường như nối liền liên tục với nhau, đã hình thành một mạng lưới cấu kết vì lợi ích. Phía nhà máy không có bất kỳ biện pháp phòng ngừa ô nhiễm nào, trực tiếp xả nước thải, chất thải công nghiệp ra môi trường. Dùng cách này để hạ giá thành sản xuất đắt đỏ. Phải biết một điều rằng, xử lý ô nhiễm, cho dù là ở nước ngoài thì đây cũng là việc cực kỳ tốn kém. Cái đám doanh nghiệp nước ngoài này cũng không phải Chúa cứu thế gì, nói trắng ra cũng là là lũ gian thương, đương nhiên là sẽ không muốn làm mấy việc như vậy. Sau đó, để ngăn chặn dân địa phương gây chuyện đã cấu kết với chính quyền địa phương và đám côn đồ lưu manh, dùng các thủ đoạn đàn áp kinh hoàng để duy trì hiện tượng này. Hay cho một cái doanh nghiệp điển hình. Giờ phút này, cơn thịnh nộ của Nhiếp Chấn Bang đã lên tới tận trời rồi.

Mắt thấy ngay lập tức sẽ đụng độ với nhau, Lưu Vệ Quân lúc này liền đi lên trước, đây chính là cơ hội thể hiện khó mà có được. Đứng ở trước mặt, Lưu Vệ Quân lớn tiếng nói:

- Các người làm cái gì, biết đây là ai không? Đây là chủ tịch Nhiếp của ủy ban nhân dân thành phố. Các người còn có vương pháp không, còn có chính quyền không? Coi trời bằng vung mà. Không ngờ cũng dám ngang nhiên đe dọa đánh người.

Lưu Vệ Quân dù sao cũng là lãnh đạo lâu năm, nói năng, làm việc cũng mang một phong thái uy nghiêm. Lập tức đã làm cho những người này sợ hãi.

Bên cạnh, đám người Hoàng mặt rỗ hơi sửng sốt, ánh mắt nhìn lướt về phía đoàn người Nhiếp Chấn Bang một lượt, trong lòng cũng đã có chút do dự. Làm du côn, cái không thiếu nhất chính là khả năng quan sát. Từ cách ăn mặc, lời nói, cử chỉ của những người này mà nói, hẳn không phải người bình thường.

Nhưng Lưu Vệ Quân đã tính toán sai một chuyện, trên phố có lời đồn, nhân dân sợ lưu manh, lưu manh sợ cảnh sát, cảnh sát sợ cán bộ, cán bộ sợ lãnh đạo, lãnh đạo sợ nhân dân.

Nếu là một người mặc đồng phục cảnh sát ở đây có lẽ còn có chút sức uy hiếp, nhưng lãnh đạo cấp cao ở thành phố đối với những người như Hoàng mặt rỗ mà nói, lại là quá xa vời.

Ngay sau đó, Hoàng Ma tử mặt rỗ lại cười lớn tiếng ha ha nói:

- Chủ tịch Nhiếp? Chủ tịch Nhiếp có thể đến những nơi như thế này sao? Ông cứ khoác lác đi. Gọi đại một người đến đã nhận là Chủ tịch thành phố, tôi nói tôi là chủ tịch tỉnh đấy? Các anh em lên, đập vỡ mấy thứ nồi niêu xoong chảo trong tay mấy tên này cho tao. Đánh tàn phế lão Cao Chí Hoa cho tao. Anh Hổ đã nói, chuyện này làm xong thưởng một trăm ngàn.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch