Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Trạch Nhật Phi Thăng

Chương 190: Nguyền rủa trường sinh 2

Chương 190: Nguyền rủa trường sinh 2




Bùi Kính Đình nói: “Đây là tiệc chuẩn bị riêng cho Hứa công tử, gia huynh đã nhiều năm không dùng đồ ăn thức uống nhân gian, không thể tiếp đón được.”

Hứa Ứng nhập tiệc, nói: “Bùi lão không ngồi à?”

“Không có lệnh của gia huynh, không dám ngồi xuống ghế.” Bùi Kính Đình nói.

Hứa Ứng đành tự ăn uống, nhưng có nhiều món ăn như vậy, làm sao y ăn hết, để lại thì cảm thấy lãng phí, vì vậy gọi Ngoan Thất ra ăn cùng.

Không lâu sau đồ ăn hết sạch, Ngoan Thất nói: “Còn chưa đủ no.”

Bùi Kính Đình thấy vậy bèn nói: “Dắt vài con trâu con ngựa tới cho Thất gia.”

Ngoan Thất ăn uống no nê, vẫn trốn trong cổ áo Ngoan Thất, nhưng ăn quá nhiều nên không thể giấu mình, cái bụng tròn xoe lộ ra ngoài.

Hứa Ứng theo Bùi Kính Đình đi trên con đường nhỏ tĩnh mịch của Bùi phủ, xuyên qua cửa nẻo và hành lang, lại qua từng khoảng sân rậm rạp cây cối, tới trước một cung điện.

Bùi Kính Đình dừng bước nói: “Gia huynh đang chờ ở trong. Hứa công tử, ta không tiện đi vào. Đúng rồi, gia huynh tên là Bùi Độ.”

Hứa Ứng nói tiếng cám ơn rồi đi lên bậc thang, bước vào trong cung điện này.

Cung điện vắng vẻ, đèn lồng sáng sủa nhưng không có âm thanh, chỉ có tiếng bước chân của Hứa Ứng vang lên trong cung.

Hứa Ứng đi xuyên qua hành lang, vào trong điện, chỉ thấy một nam tử trung niên đang đứng đó, quay lưng về phía mình. Người kia nghe tiếng bước chân, quay người lại, là một nam tử trung niên y phục sạch sẽ, dung mạo khá tinh tế.

Nói dung mạo hắn tính tế là vì mái tóc của hắn, lông mày của hắn, râu ria của hắn, tất cả đều được cắt tỉa tỉ mỉ, thậm chí lông mi cũng được chỉnh sửa, giúp gương mặt càng đẹp đẽ.

Trang phục mà hắn đang mặc cũng vậy, vừa vặn không thừa không thiếu, trang sức đi kèm chỉ có một tấm ngọc bội nửa lộ nửa không, ngoài ra không còn gì.

Hắn chính là Bùi Độ, tể tướng đương triều, cũng là na tiên của Bùi gia.

“Nghe danh Hứa yêu vương đã lâu.”

Bùi Độ gật nhẹ đầu, cười nói: “Cuối cùng cũng được thấy ngươi. Ngay khi Hứa công tử bước ra khỏi Cửu Nghi sơn, đã là vang danh thiên hạ. Mời tới đây.”

Hứa Ứng bước tới theo, nói: “Bùi gia định dẫn vãn bối đi đâu?”

“Tới cấm địa của Bùi gia ta.”

Bùi Độ đi trước, sau lưng hiện lên bầu trời như ngọc lưu ly, động thiên đột nhiên xoay tròn, bỗng thấy từng viên gạch chỉnh tề trong đại điện trước mặt bỗng như tan rã, để lộ một lối đi dẫn đến đâu không rõ.

Hứa Ứng đi theo phía sau hắn, trong lòng thầm kinh hãi.

Pháp lực của Bùi Độ mạnh mẽ hơn Bùi Kính Đình không biết bao nhiêu lần, khiến y còn có cảm giác cao thâm hơn cả Chu Tề Vân, có thể nói là mênh mông như biển cả!

Đây chính là lực lượng bí tàng độc nhất của Bùi gia!

“Bùi gia ta là thế gia ngàn năm, bí tàng tổ truyền tên là Ngọc Trì.”

Bùi Độ đi trước, không nhìn y nhưng lại như đoán được suy nghĩ trong lòng y, lẩm bẩm nói: “Nhưng thân là thế gia ngàn năm, Bùi gia ta cũng biết một số bí mật không muốn người khác biết, cũng nhờ đó đạt được càng nhiều kho báu. Ví dụ như thân thể lục bí, ngoại trừ Dũng Tuyền thần bí nhất, thật ra Bùi gia ta đều có truyền thừa tương ứng.”

Hứa Ứng tâm thần chấn động, Bùi gia đã lấy được năm trong số lục bí?

Lúc này, một ánh sáng từ phía ngoài con đường chiếu rọi vào, khiến y cảm thấy chói mắt. Tới lúc đôi mắt thích ứng với ánh năng, Hứa Ứng mới thấy bọn họ đã đi tới một động thiên bằng ngọc.

Y đứng trong động thiên bằng ngọc này, quan sát bốn phía xung quanh, chỉ thấy không gian động thiên này như có trọng lượng, tay di chuyển trong đó mà có cảm giác như ở trong nước.

Một luồng sức mạnh kỳ diệu tràn ngập bốn phía, kích thích nguyên khí trong cơ thể hắn, khiến nguyên khí vận chuyển hoạt bát hơn hẳn, chậm rãi tăng cường.

Hứa Ứng thầm suy nghĩ: “Ta lần theo lực lượng của động thiên là có thể tìm ra phương hướng của bí tàng Ngọc Trì!”

Y vừa nghĩ tới đây, đột nhiên thấy phía trước có một ông lão cao gầy ngồi ngay ngắn chính giữa động thiên. Điểm cuối của tòa địa điểm này là một động thiên khác, trong đó là một bà lão, cũng ngồi ngay ngắn bất động.

Hứa Ứng bước theo Bùi Độ, đi dọc động thiên này, tiến thẳng về phía trước. Khi đi qua bên cạnh lão già cao gầy kia, Bùi Độ nói: “Đây là vị tổ tiên đầu tiên của Bùi Độ ta, cũng là na tiên đầu tiên. Vị tổ tiên này sống ở thời Vương Mãnh loạn thế.”

Hứa Ứng nhìn lão già cao gầy kia, dáng vẻ kinh động như thật nhưng sau đầu có ánh sáng lóe lên, một khe hở nhỏ bé kéo dài từ sau đầu hắn tới cổ, lại từ cổ cho tới sau lưng, mãi tới chỗ xương cụt!

Hắn chỉ là một bộ da!

Bọn họ đi vào động thiên tiếp theo, tới trước mặt bà lão kia.

“Vị tổ tiên này là na tiên thứ hai của Bùi Độ ta, đắc đạo trong thời Quang Vũ Đại Đế.” Bùi Độ nói.

Hứa Ứng quan sát tỉ mỉ, thấy sau lưng bà lão cũng có một tia sáng.

Bọn họ đi tới phía cuối động thiên, động thiên thứ ba xuất hiện, bên trong cũng có một ông lão y phục chỉn chu đang ngồi đó.

Bùi Độ đi đằng trước, giới thiệu cho Hứa Ứng từng vị tổ tiên nổi tiếng trong lịch sử của Bùi gia, kéo dài từ thời Vương Mãng tới tận hiện tại. Bất tri bất giác, Hứa Ứng đã theo hắn đi qua một trăm năm mươi tòa động thiên!

Những động thiên này kết nối với nhau, đều là na tiên lưu lại, tạo thành một con đường dài trong động thiên bằng ngọc.

Hứa Ứng nhìn về phía trước, con đường này vẫn còn kéo về phía trước, có thể thấy loáng thoáng từng bóng người ngồi bên trong, chắc là na tiên khác của Bùi gia.

Quả chuông không nhịn được cảm khái: “Hơn hai nghìn năm, Bùi gia đã nghiên cứu bí tàng Ngọc Trì tới mức quá thấu triệt. Đối với bọn họ, bí tàng này đã không có bất cứ bí mật nào đáng nói. Chẳng trách Bùi gia bồi dưỡng được nhiều cao thủ như vậy. Nhưng số lượng na tiên đã chết quá nhiều! Có người chuyên quan sát na tiên của Bùi gia rồi ra tay cắt rau hẹ?”

Trong lòng Hứa Ứng càng căng thẳng, lo bị Bùi gia phát hiện. Nhưng hiển nhiên Bùi Độ không bằng Chu Tề Vân, không nhận ra quả chuông vừa nói chuyện.

Bùi Độ đi đằng trước, tiếp tục nói: “Từ rất lâu trước đây Bùi gia ta đã biết cái gọi là ẩn cảnh ẩn hóa, tiên nhân cõi trần, chẳng qua chỉ là một câu nói suông. Na tiên tới lúc tuổi già, ẩn thân trong địa điểm ẩn cảnh ẩn hóa của mình, chỉ là một bi kịch, là một bi kịch chắc chắn phải chết. Mà bi kịch này không ngừng diễn ra trong Bùi gia ta!”

Hứa Ứng suy nghĩ rồi nói: “Chẳng lẽ liệt tổ liệt tông của Bùi gia không tìm cách thay đổi bi kịch này?”

“Đương nhiên là có!”

Bùi Độ nói: “Bọn họ nghĩ hết tất cả mọi phương pháp, thậm chí không từ thủ đoạn, vơ vét công pháp bí tàng khác, thử nghiệm mở tất cả các bí tàng, mưu đồ thống nhất. Nhưng...”

Hắn lắc đầu: “Không ai có thể thống nhất bí tàng. Sau đó bọn họ đổi hướng, định tập hợp lực lượng của tất cả na tiên trong Bùi gia, sáng tạo ra một tiên cảnh chân chính.”

Hắn dừng bước, rốt cuộc cũng đi tới động thiên cuối cùng, nhìn về phía trước, im lặng không nói một câu.

Hứa Ứng đi tới bên cạnh hắn, nhìn về phía trước, chỉ thấy trước mặt tanh hôi kinh khủng, trên bầu trời có từng tòa tiên sơn rách nát lơ lửng, trên tiên sơn đâu đâu cũng có máu thịt mục nát!

Hứa Ứng còn thấy huyết hà cuồn cuộn đổ xuống, ồ ạt đổ qua tiên sơn, hồ máu âm u tĩnh mịch, có từng tảng thịt và xương trắng trôi nổi bên trong.

Nơi đó núi sông rách nát, mặt trời có màu đỏ tươi, giữa sông ngòi có bộ xương trắng giơ tay nắm lấy tiên sơn, chậm rãi ngóc đầu lên, hai hốc mắt nhìn về phía bọn họ.

Nơi này quái lạ, âm trầm, khủng khiếp, xui rủi.

Đây là một vùng đất nguyền rủa, mang theo nguyền rủa của trường sinh!

“Chúng ta thất bại.” Bùi Đô mặt mày bình tĩnh nói.

“Nhưng may là ngươi đã đến!” Hắn quay sang nhìn Hứa Ứng, gương mặt đầy cuồng nhiệt.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch