Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 112: Người Đã Đi, Chỉ Còn Lại Đồ Vật

Chương 112: Người Đã Đi, Chỉ Còn Lại Đồ Vật


- A? Âm mưu? Ta. . . Thiên Hương Cốc chúng ta xưa nay sẽ không lừa người.

Nữ Đế nhất thời đầu óc mơ hồ, tỏ rõ vẻ mơ hồ.

Từ Khuyết hừ lạnh nói:

- Đừng tiếp tục che giấu nữa! Nhìn thấy hai mắt sáng loáng thuần khiết lại tràn ngập ánh sáng trí tuệ của ta không? Ta cho ngươi biết, thứ này của ta không phải là con mắt, mà là hai ngọn đèn lớn làm lộ âm mưu của các ngươi ra ánh sáng.

Kỳ thực, ta sớm đã nhìn thấu tất cả. Ta đã nói với ngươi, loại âm mưu cũ rích thấp hèn này của các ngươi thật sự không lừa gạt được thiên tài thông minh lại không tham tiểu tiện nghi như ta, ta rất rõ ràng chiêu thức mà các ngươi quen dùng.

Đầu tiên, ngươi dùng vóc người đẹp đẽ của ngươi trước, ưu thế của dáng dấp đẹp đẽ, thu hút sự chú ý của ta, sau đó tiếp cận ta, kế tiếp khẳng định liền nói cha mẹ ngươi là đại nhân vật của đại tông phái hoặc hoàng thất gì đó, đợi sau khi ta mắc câu, ngươi sẽ đưa các loại pháp khí cùng linh dược cho ta, lại cho ta một số tiền lớn cùng Linh Thạch, sau đó liền muốn cầu theo ta lên giường yêu yêu, mạnh mẽ chiếm lấy thân thể của ta. Để ta từ từ rơi vào bên trong âm mưu, cuối cùng liền cưới ngươi, cùng ngươi sinh sống.

Sau đó, ta liền muốn cái gì có cái gì, không cần làm việc, cả ngày mê muội mất cả ý chí, cuối cùng trở thành một phế nhân của xã hội! Cứ như vậy, thể xác cùng linh hồn của ta sẽ triệt triệt để để đắm chìm vào, cuối cùng liền một chút xíu dục vọng muốn Trang Bức đều không còn! Hừ. . . Ta sẽ không mắc lừa đâu.

- Phế nhân của xã hội? Đây là ý gì? Ngươi yên tâm, gia nhập Thiên Hương Cốc ta trở thành đệ tử thân truyền, tuyệt đối sẽ không thành phế nhân. . .

Nữ Đế trừng mắt nhìn, hiếu kỳ nhìn thiếu niên trước mắt làm mình cũng cảm thấy "Sâu không lường được" này.

- Ta không phải ý này, ta là nói. . .

Lúc Từ Khuyết còn muốn tinh tế cùng Nữ Đế làm bộ vài câu, đột nhiên toàn bộ thân tháp kịch liệt chuyển động, bốn cỗ uy năng Anh Biến Kỳ tràn ngập sát khí phả vào mặt.

- Không được rồi! Thật nhiều anh biến lão quái giết tới quá, không có thời gian giải thích, cô nương mau lên xe. . .

Từ Khuyết cả kinh nói.

- Lên xe? Đây là bên trong tháp, không có xe. Nhưng ngươi không cần lo lắng, người đến chính là bốn vị Anh Biến trưởng lão của Thiên Hương Cốc chúng ta, không có việc gì.

Nữ Đế cười nói.

- Không em gái ngươi á! Sát khí nặng như vậy, làm sao không có chuyện gì, ngươi không có chuyện gì, nhưng chuyện của ta lại lớn rồi. Cô nương, không nói nhiều, ta chuồn đây. Chúng ta non xanh còn đó, nước biếc chảy dài, hữu duyên tạm biệt. . .

Nói xong Từ Khuyết liền lấy ra phù lục xé rách, chuẩn bị trang bức xong liền chạy.

- Ngươi đi không được, trong tháp này. . .

Nữ Đế vừa mới nói ra khỏi miệng, nhưng đột nhiên phát hiện một luồng sức mạnh mãnh liệt xé rách không gian, bao phủ ở trên người Từ Khuyết, Nữ Đế nhất thời biến sắc:

- Xé rách hư không, ngươi thật sự có cách không nhìn cấm chế trong tháp mà rời đi?

Từ Khuyết xé rách phù lục xong nhếch miệng cười hắc hắc nói:

- Đó là đương nhiên, trang bức xong liền chạy là kỹ năng phải chuẩn bị. Chạy không thoát thì không phải sẽ thành ngốc bức sao? Tiểu cô nương, không cần bởi vì ta xuyên thủng âm mưu của các ngươi mà cảm thấy nhụt chí, dù sao, trên thế giới này người thông minh tuyệt đỉnh giống như ta cũng không có nhiều, được rồi, không nói nhiều nữa, bye bye. . .

Dứt lời, không gian rung động, thân hình Từ Khuyết dần dần mơ hồ, Nữ Đế biết Từ Khuyết muốn rời khỏi, trong lòng nhưng lại không biết tại sao có một loại cảm giác thất vọng mất mát.

"Vèo!"

Nàng lúc này lấy xuống một miếng ngọc bội khuyết mà mình mang theo "Lạch cạch" một tiếng, đánh về phía bên hông Từ Khuyết sắp rời đi, đồng thời nói:

- Ngươi ta hữu duyên, cảm tạ ngươi cho ta ăn phân. . . Đậu hủ thúi chữa thương. . . Miếng thiên khuyết ngọc bội này tặng cho ngươi. . .

Vừa dứt lời, Từ Khuyết cũng đã bị truyền tống phù lục vèo một cái truyền tống đến bên ngoài trăm dặm.

Mà Nữ Đế lại nhìn tầng thứ tám trước mặt rỗng tuếch, thất vọng mất mát, lại phảng phất có loại cảm giác Từ Khuyết còn ở trước mắt.

Nhìn lại một chút những nồi bát đồ gia vị vừa nãy Từ Khuyết dùng để nấu đậu hủ thúi kia, liền vung tay lên, đều thu những thứ này vào không gian chứa đồ.

Người đã đi, chỉ còn lại vật.

Trong không khí còn tràn đầy một luồng mùi thối kỳ quái, thế nhưng Nữ Đế nhưng lại hít sâu một hơi, cảm thấy đặc biệt và. . . lưu niệm như vậy.

- Hình như, đã lâu rồi chưa từng cùng người khác nói chuyện thoải mái như vậy.

. . .

Vừa lúc đó, trong tháp ầm ầm chấn động một tiếng, bốn bà lão Anh Biến Kỳ hấp tấp vọt vào.

- Hồng Nhan, ngươi. . . ngươi không sao chứ? Ồ? Chuyện gì xảy ra? cảnh giới của ngươi lại. . . Đột phá?

Lão thái bà Anh Biến Kỳ đầu tiên xông vào vốn là muốn kiểm tra thương thế trên người Nữ Đế một phen, thế nhưng lại phát hiện khí thế trên người nàng so với trước lại càng cường đại hơn nhiều, hiển nhiên là cảnh giới có đột phá.

- Tiểu tử thúi kia đâu? Dám làm bẩn Thủy Hoàng bệ hạ, nên đem hắn ngàn đao bầm thây. Dù cho là thiên tài kinh tài tuyệt diễm, Thiên Hương Cốc chúng ta cũng không thu. . .

Một bà lão tóc bạc khác nổi giận đùng đùng ở xung quanh tìm kiếm tung tích Từ Khuyết.

- Tại sao không thấy đâu vậy? Ta biết rồi, Hồng Nhan, có phải là tên tiểu tử kia đã bị ngươi triệt để lột da tróc thịt, hoàn toàn biến thành thành tro tàn rồi không?

Một bà lão khác nói.

- Mấy vị sư bá, việc này ta đã xử lý, các ngươi không cần truy cứu nữa.

Đối mặt với chất vấn của mấy bà lão Anh Biến Kỳ, Nữ Đế lại nhàn nhạt một câu, đem chuyện này bỏ qua.

Nàng đương nhiên sẽ không cùng bốn bà lão nói Từ Khuyết đã đào tẩu, không phải vậy thì e rằng các nàng vì bảo toàn danh tiết của nàng, coi như là đuổi tới chân trời góc biển cũng phải truy sát Từ Khuyết.

- Cũng đúng! Mấy vị sư muội, việc này không thích hợp lộ ra, liền bỏ qua như vậy đi.

Vài tên bà lão cũng biết việc này quan hệ đến danh tiếng của Nữ Đế, liền đạt thành hiểu ngầm, không nói tới chuyện này nữa.

Nhưng coi như vài bà lão kia cảm thấy Nữ Đế là không muốn nhắc tới chuyện cùng người kia nữa, Nữ Đế ngược lại chủ động hỏi dò:

- Đại sư bá, xin hỏi ngườ ixông vào tầng thứ tám này, đến tột cùng là thần thánh phương nào?

- Hồng Nhan, ngươi. . . Ài! Được rồi! Kỳ thực là chúng ta thất sách, không nghĩ tới chỉ là một tên tu sĩ Kim Đan kỳ viên mãn, sức mạnh thần hồn lại có thể cường đại như thế, một đường xông đến tầng thứ bảy không nói, thậm chí ngay cả lối vào tầng thứ tám có cấm chế cũng bị đột phá, làm hại danh tiết của Hồng Nhan ngươi.

Đại trưởng lão thở dài một hơi cẩn thận nói ra:

- Nhưng mà, dựa theo ngoại môn trưởng lão phía dưới từng nói, người này ở mấy cửa trước biểu hiện đều phi thường mạnh, thực lực mạnh mẽ, thậm chí vượt xa một vài đệ tử Nguyên Anh kỳ trong cốc chúng ta. . .

Nghe đại trưởng lão nói hành động của Từ Khuyết ở mấy quan, hai mắt Nữ Đế càng ngày càng sáng ngời lên.

Một con đường cường giả thuộc về mình!

Sinh là nhân kiệt, chết cũng là quỷ hùng!

. . .

Nếu như nói, lúc trước kia Nữ Đế tiếp xúc với Từ Khuyết, chỉ là đối với hắn nói chuyện cảm thấy mới mẻ, nhưng bây giờ, nghe tới các loại sự tích liên quan với Từ Khuyết, liên quan với "Tạc Thiên Bang", lại là không nhịn được vì đó động dung.

- Cô nương! Mau nhìn. . . Bên trong Tinh Mang Thảo thật sự có tinh mang!

- Cô nương. . . Cánh gà nướng này, mùi vị rất ngon!

- Cô nương! Cô nương! Ta mới nấu đậu hủ thúi xong, có muốn ăn một miếng hay không?






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch