Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Toàn Chức Nghệ Thuật Gia

Chương 185: Kịch Bản Này Chắc Chắn Sẽ Nổi Tiếng

Chương 185: Kịch Bản Này Chắc Chắn Sẽ Nổi Tiếng




Ngày thứ hai sau khi trở lại tỉnh Tần, Lâm Uyên chính thức đi làm.

Lúc này, việc điều chỉnh và tái cơ cấu các ban ngành của công ty đã hoàn thành sơ bộ, Lâm Uyên vừa tới công ty liền được đổi thẻ công tác, sau này hắn không chỉ là một trong những vương bài sáng tác của Tinh Mang, mà còn là đại diện của bộ phận sáng tác tầng chín!

Hôm nay, chính là lần đầu tiên Lâm đại biểu gặp mặt những thành viên nòng cốt trong bộ phận sáng tác của mình.

Thang máy dừng ở tầng chín.

Lâm Uyên bước vào văn phòng làm việc, điều đầu tiên mà hắn nhìn thấy đó là vô số gương mặt xa lạ.

Điều này hoàn toàn là hiển nhiên.

Sau khi nhân sự được sắp xếp lại, một số nhạc sĩ trước kia làm việc ở các tầng khác, nay được điều đến công tác dưới tay Lâm Uyên.

Ngoài ra.

Lâm Uyên từ trong đám người cũng nhìn thấy một số đồng nghiệp cũ, những người này đều được phân phó làm việc dưới quyền của hắn.

Trong số đó.

Lâm Uyên thậm chí nhìn thấy Tiết Lương - người mà tự hắn nhận làm đệ tử ở tỉnh Tề. Tuy nhiên việc Tiết Lương được điều đến làm cấp dưới của Lâm Uyên là chuyện bình thường, dù sao chỉ cần nhắc đến một chút về mối quan hệ giữa Lâm Uyên và Tiết Lương, bên nhân sự đều biết nên sắp xếp như thế nào.

“Lâm Uyên”

Lão Chu xuất hiện.

Lâm Uyên xoay người chào hỏi.

Lão Chu cười nói:

“Chắc hẳn ngươi còn chưa quen thuộc với nơi này, cho nên ta đã sắp xếp cho ngươi một phó phòng.”

Lão Chu biết rõ.

Tính cách của Lâm Uyên cũng không khác gì những vị Khúc phụ trong công ty, đặt hi vọng vào Lâm Uyên và mấy vị Khúc phụ kia là chuyện viển vông, thậm chí chỉ mong bọn họ đi làm đúng giờ cũng là điều không thực tế. Vì vậy, mỗi một bộ phận đều phải có một phó phòng hỗ trợ công việc.

“Xin chào Lâm đại biểu, tôi là phó phòng của tầng chín!”

Phía sau lưng Lâm Uyên truyền tới một giọng nói quen thuộc, hắn quay đầu lại nhìn mới phát hiện phó phòng hóa ra lại là người quen cũ.

Ngô Dũng!

Ngô Dũng nở một nụ cười mười phần thân thiết, không phải bởi vì tương lai Lâm Uyên trở thành cấp trên của hắn, mà nguyên nhân chính là hắn cảm thấy bản thân được lên chức quả thật quá kì diệu rồi!

Xét về khả năng sáng tác, hắn còn chưa đủ khả năng để trở thành con át chủ bài!

Vậy tại sao lão Chu lại muốn đề bạt hắn lên vị trí này?

Bởi vì Ngô Dũng là đồng nghiệp thân quen nhất của Lâm Uyên!

Cho nên Ngô Dũng hiểu rõ, thay vì nói rằng chức vị phó phòng của hắn là do lão Chu bổ nhiệm, không bằng nói là của Lâm Uyên cho!

Lần đầu tiên Ngô Dũng như cảm nhận được cuộc đời mình lại có ngày giống như trúng vé số độc đắc!

Lâm Uyên chính là tấm vé số độc đắc của Ngô Dũng.

Cho nên, bất luận nhìn từ góc độ nào cũng đều thấy, sau này Ngô Dũng sẽ rất tận tâm tận lực giúp Lâm Uyên quản lý tốt bộ phận sáng tác tầng chín!

Đây cũng là an bài sau khi lão Chu đã cân nhắc thật lâu.

Lão biết Ngô Dũng là người thông minh.

Người thông minh thì cũng nên hiểu ai mới chính là ân chủ của mình.

Các quản lý ở bộ phận khác, phần lớn đều theo thứ tự để lên chức, chỉ có Ngô Dũng là nhờ vào vận may tốt.

Trong hoàn cảnh như vậy, Ngô Dũng cũng tự biết phải phục vụ tốt cho Lâm Uyên.

Bởi vì thái độ của Lâm Uyên sẽ quyết định Ngô Dũng - người dựa vào mối quan hệ mà được lên chức phó phòng, rốt cuộc có thể làm tiếp hay không!

“Anh Dũng.”

Lâm Uyên nhìn về phía Ngô Dũng, gật đầu một cái.

Cách xưng hô không có gì thay đổi, giống như trước kia Lâm Uyên vẫn xưng hô như vậy.

Ngày thường Ngô Dũng nghe thì không sao, nhưng hôm nay lại cảm thấy có chút không chịu được, sau khi hơi do dự, hắn cuối cùng vẫn không sửa lại.

Ngô Dũng hiểu một chút về tính cách của Lâm Uyên, cũng biết rằng Lâm Uyên sẽ không để ý tới những chi tiết nhỏ này.



Không ở lại bộ phận sáng tác quá lâu, Lâm Uyên nhìn thấy lão Chu đang ở đây, liền nhân cơ hội cùng đối phương trò chuyện một chút về điện ảnh.

“Ngươi nói cái gì?”

Năm phút sau, trong phòng làm việc của Lâm Uyên tại tầng chín, vẻ mặt của lão Chu biến đổi liên tục:

” Ngươi muốn làm phim?”

“Ừm.”

Lâm Uyên lấy ra kịch bản mà bản thân đã viết đêm qua:

“Còn viết xong kịch bản rồi…” - Lão Chu dở khóc dở cười.

Chuyện này là sao đây?

Sau khi Lâm Uyên vừa trở thành người đại diện của bộ phận sáng tác tầng chín, quyết định đầu tiên lại không liên quan đến âm nhạc, mà là muốn làm phim?

Lão Chu mặc dù đã quen với phong cách ra bài không theo lẽ thường của Lâm Uyên, nhưng lúc này hắn vẫn không khỏi cảm thấy thật hoang đường.

“Có điều, Lâm Uyên này...”

Lão Chu cân nhắc từ ngữ, chân thành khuyên bảo:

” Làm phim hoàn toàn khác với soạn nhạc. Ngươi cảm thấy công ty mới tiến quân vào lĩnh vực điện ảnh nên muốn góp một phần sức lực đúng không. Yên tâm, sẽ có thời điểm phải dùng đến năng lực của ngươi, dù sao điện ảnh cũng cần phối nhạc mà, ngươi chỉ cần phụ trách sáng tác ca khúc là được.

Lâm Uyên giải thích:

“Sẽ không ảnh hưởng đến việc sáng tác ca khúc của ta.”

Lão Chu lắc đầu liên tục:

” Không phải là vấn đề ảnh hưởng đến việc viết ca khúc, ta biết ngươi có năng lực sáng tác mạnh, nhưng chuyện này quá đột ngột, ta muốn đồng ý cũng khó. Vì sao công ty lại phải thành lập một ê- kíp cho ngươi? Ngươi phải biết, ngành điện ảnh của chúng ta vẫn còn đang trong giai đoạn khởi bước. Nếu như ngươi thật sự yêu thích làm phim, ta có thể hứa với ngươi, đợi sự nghiệp điện ảnh của công ty đi vào đúng quỹ đạo, ta nhất định cho ngươi chơi đùa một lần!”

Lão Chu cảm giác như đang dỗ dành con trai mình.

Giống như đứa nhỏ tùy hứng nói: ta muốn nghịch súng!

Cạn hết cả lời...

Hơn nữa, lão Chu bây giờ là một trong những người phụ trách lĩnh vực điện ảnh của công ty, Lâm Uyên tìm hắn cũng thích hợp, chỉ là lão Chu căn bản không muốn bị Lâm Uyên tìm tới cửa vì lý do như vậy.

Lâm Uyên nói:

” Trước tiên, ngươi cứ đọc kịch bản một chút.”

Hắn đem kịch bản đưa tới trước mặt lão Chu.

Lão Chu thở dài, cầm kịch bản lên xem qua.

Nhìn một lúc, lão Chu kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Lâm Uyên.

Cái này thật đúng là giống như kịch bản chuyên nghiệp, ít nhất về cách thức trình bày không có bất cứ vấn đề gì, có thể thấy được Lâm Uyên cũng không phải hoàn toàn tùy hứng.

Điều càng làm cho lão Chu ngạc nhiên hơn là Lâm Uyên không chỉ đơn thuần viết kịch bản, hắn thậm chí còn quy định xong cả góc quay, phân cảnh, và phân công rõ vai trò của các diễn viên chính!

Ngoài ra.

Lâm Uyên còn vẽ một số bức tranh.

Lúc trước lão Chu không nghĩ đến Lâm Uyên có thể làm chỉnh chu đến mức này, dù sao hắn cũng vừa từ tỉnh Tề trở về, có lẽ mới tiếp xúc với lĩnh vực điện ảnh.

Mấy tháng gần đây, dưới sự sắp xếp của công ty, lão Chu cũng nhanh chóng học cấp tốc một số kiến thức cơ bản của điện ảnh, cho nên lão đều biết những bức tranh này của Lâm Uyên có ý nghĩa gì.

Phân cảnh gốc của kịch bản !

Lâm Uyên làm như thế này, đâu phải chỉ là biên kịch viết kịch bản, hắn thậm chí còn biết đạo diễn thì phải làm gì, hắn đã sắp xếp hết các chi tiết trong kịch bản!

Về phần nội dung…

Ngược lại lão Chu nhìn không ra chuyện nam tài truy nữ sắc có gì thú vị, chỉ thấy nhiều cảnh tượng hơi vớ vấn khiến người ta hoang mang.

Ví dụ như, trong kịch bản, Lâm Uyên lại viết muốn dùng người làm bút để vẽ?

Khoa trương.

Rất khoa trương.

Lão Chu thậm chí cảm thấy không theo kịp được suy nghĩ của người trẻ tuổi, lão không hiểu tại sao Lâm Uyên lại phải làm như vậy, cảm thấy có chút không giải thích được.

Lão Chu trầm ngâm nói:

” Chuyện này thật khó làm.”

Lâm Uyên cau mày.

Chuông điện thoại của Lâm Uyên bỗng nhiên vang lên. Hắn tắt máy.

Kết quả bên kia vẫn không buông tha. Hắn chỉ có thể bắt máy.

Đầu bên kia điện thoại vang lên một giọng nói nhiệt tình:

” Xin chào Tiện Ngư lão sư, ngài khỏe chứ, ta là giám đốc của Lôi Đình âm nhạc.”

Lâm Uyên nói:

” Lôi Đình âm nhạc?”

Lão Chu ngồi đối diện Lâm Uyên, sắc mặt bỗng nhiên đanh lại, tâm trạng cũng không khỏi khẩn trương, mắt nhìn chằm chăm vào Lâm Uyên.

Lâm Uyên nói:

” Ta…”

Lão Chu nhịn không được, đột nhiên phắt đứng dậy, tâm trạng có chút kích động nói:

“Kịch bản này của ngươi, ta đã xem kỹ. Lâm Uyên này, kịch bản cực kỳ hay! Quay thành phim, Tuyệt đối có thể nổi tiếng!”

Lâm Uyên trực tiếp cúp máy, mong đợi nói:

” Có thể quay chứ?”

Lão Chu cười còn khó coi hơn khóc, nói:

” Kịch bản kinh thiên động địa như thế này, không có lý do gì không cho ngươi quay!”






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch