Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tiêu Dao Du

Chương 47: Quách Nộ Nhân đồ (1)

Chương 47: Quách Nộ Nhân đồ (1)



[INDENT] Tên lông ngực rậm rạp hớt nước bọt ngay khóe miệng nhìn hầu bao nặng nện trên bàn, miệng há to, kinh ngạc nhìn Lý Ngư.

Lý Ngư bình tĩnh cười:

- Ta không đếm, chỉ có một hầu bao này, ta đặt “Đại” !

Tên lông ngực rậm rạp nuốt nước bọt, không hiểu nổi nói:

- Đặt hết toàn bộ?

Lý Ngư chậm rãi gật đầu, nói:

- Đúng! Đặt hết toàn bộ!

Khách đánh bạc bên cạnh đã vây đầy, hôm nay Lý Ngư vận giống như cầu vồng, bất khả chiến bại. Mà dân đánh bạc tin nhất vào vận khí, vừa thấy Lý Ngư cược lớn, tất cả khách đánh bạc đều nhào lên, đặt cược tiền của họ thành đống trên chữ “Đại”.

Tên lông ngực rậm rạp mồ hôi chậm rãi túa ra, Lý Ngư khẽ mỉm cười:

- Sao vậy, ngươi lại ngồi đó, không dám nhận à?

Tên lông ngực rậm rạp nhìn xung quanh, đám con bạc đều điên cuồng rống lên.

- Mở! Mau mở ra! Mau mở ra.

Tên lông ngực rậm rạp cắn chặt răng, cầm chung lắc lắc dữ dội, tất cả mọi người bỏ toàn bộ tiền đặt cược khẩn trương nhìn chung lắc gã nâng lên trong không trung, chỉ có Lý Ngư thì lại vô cùng điềm tĩnh.

Cuối cùng, tên lông ngực rậm rạp cũng đã đặt chung lắc lên trên bàn, trong lỗ mũi thở dốc nặng nề.

- Mở! Mau mở ra! Mở ra…

Đám con bạc điên cuồng kêu lên, tên lông ngực rậm rạp vươn tay ra run rẩy, chậm rãi mở chung lắc ra, tiếng hoan hô đtộ nhiên ngừng lại, vẻ tươi cười điềm tĩnh trên mặt Lý Ngư cũng đột nhiên cứng đờ.

- Tiểu! Sao lại là “Tiểu” !

Trong sòng bạc yên tĩnh như vậy, mà đám con bạc lại điên cuồng nguyền rủa chửi mắng, có người thậm chí muốn xông tới trước mặt Lý Ngư động thủ với hắn, tên lông ngực rậm rạp phát ra một trận cười hô hố:

- Thắng rồi! Lão tử thắng rồi! Hahaha…

Tên lông ngực rậm rạp cười điên cuồng vươn rộng hai bắp tay, quơ về phía đống tiền trên bàn, đám con bạc mắng nhiếc, trơ mắt nhìn tên lông ngực rậm rạp lấy tiền của bọn họ bỏ vào trong ngực.

Lý Ngư đứng ở đó, sao lại có thể không giống được? Đây là bàn đánh bài cuối cùng của hắn trước khi đảo ngược thời gian mười hai canh giờ trước, rõ ràng mở ra là “Đại” mà, hắn hôm nay đã dùng đến mười đồng tiền mà hắn đã kiếm được khi đó, sao lại có thể mở ra là “Tiểu” chứ?

Nhìn tên lông ngực rậm rạp lấy hầu bao tiền của hắn bỏ vào trong ngực, Lý Ngư máu nóng xông lên tới não, hung hăng quát lớn:

- Dừng tay!

Tên lông ngực rậm rạp ngơ người, ngẩng đầu nhìn về phía Lý Ngư, Lý Ngư mạnh mẽ vươn tay, bắt lấy chung lắc torng tay của gã, Lý lật ngược chung lắc lại, cẩn thận xem lại trong ngoài, tay gõ đáy chung, đột nhiên bừng tỉnh, phát hiện trong đó có chỗ huyền diệu. Hắn kêu lớn:

- Không đúng! Chung lắc của ngươi…

Câu “có vấn đề” còn chưa nói hết thì ánh mắt tên lông ngực rậm rạp đã sầm xuống, đầy sắc bén lướt qua mấy tên khách chơi bạc trong đám đông, mấy khách chơi bạc đột nhiên “nổi giận” lên, hung hãn xông về phía Lý Ngư, miệng chửi bậy, che lấp đi tiếng của hắn.

- Tên chết tiệt, không có bản lãnh thì đừng đóng vai thần bài gì đó, hại lão tử thua một đống tiền!

- Đánh hắn! Đánh chết hắn đi!

- Đánh chết hắn!

Tiếng chửi bậy gầm thét của một vài người hoàn toàn khơi dậy tất cả những khách đánh bạc vừa mới thua, tất cả mọi người đều xả sự phẫn nộ trên người Lý Ngư, chửi mắng đánh đấm về phía hắn.

- Vốn cược phục thua, hơn nữa không ai ép các ngươi đánh cược, giờ lại trút giận sang người khác, là gì chứ?

Một âm thanh lạnh lùng, tẻ nhạt đột nhiên vang lên, những con bạc đang hung hãn chửi thề đột nhiên im bặt ngoan ngoãn giống như con chó vàng phủ phục trong tiện viện trong của mười hai canh giờ trước, những cánh tay đánh đấm hỗn loạn cũng như bị rút gân mềm nhũn buông xuông.

Mọi người chậm rãi tránh ra một lối đi, một người đàn ông cao to mặc quần áo màu xám, thắt lưng đeo một đai lưng màu đỏ rộng rãi chậm chạp đi vào.

Lý Ngư nhìn thấy người này thì lập tức ngẩn người, những ký ức liên quan đến người này nhanh chóng xông lên đỉnh đầu, Quách Nộ! Y chính là Quách Nộ Lao Âm Hành, là một trong mười tám vị mà Lý Ngư bái làm sư phụ, nghề nghiệp của Quách Nộ là đứng đầu trong Lao Âm Tứ Đại Hành.

Lý Ngư vừa mừng vừa sợ, vẫn chưa chờ hắn kêu ra miệng, Quách Nộ đã đi tới trước mặt hắn, đấm cho hắn một chưởng, cười mắng:

- Tiểu tử nhà ngươi, gặp đại nạn không chết, trở về Lợi Châu cũng không tới gặp ta, sao vậy, dạo một vòng quỷ môn quan cảm thấy rất giỏi đúng không? Những người bị ta tự tay đưa vào quỷ môn quan, không phải năm trăm thì cũng có tới ba trăm rồi, trước mặt lão tử ngươi không đủ khả năng đâu!

Quách Nộ cười mắng, trong nháy mắt kéo hắn đi ra ngoài, nói lớn:

- Đi! Cùng với lão tử uống mấy bát rượu thôi!

Quách Nộ kéo Lý Ngư sải bước đi ra ngoài, thực sự là không một người nào dám lên trước ngăn cản, có người bị Quách Nộ thản nhiên liếc một cái, vẫn sẽ theo phản xạ mà ngạc nhiên, nhanh chóng lui ra hai bước.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch