WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Thập Niên 60: Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 40: Cơ hội 1

Chương 40: Cơ hội 1




Nguyễn Dao quay đầu nhìn dáng vẻ lưu manh của người đàn ông kia, sắc mặt tức khắc lạnh lùng: "Không cần."

Tên lông bông kia vẫn còn muốn nói chuyện, đã bị Nguyễn Hưng Phú đạp một cước trên mông: "Nhị cẩu tử, em gái của tôi mà cũng dám đùa giỡn, cậu chán sống rồi sao?"

Nghe xong, mọi người ở đây đều kinh sợ rồi.

"Anh Phú, ai là em gái của anh? Tại sao em không biết anh có em gái là thanh niên tri thức?"

"Đúng vậy, vậy thanh niên tri thức nào là em gái anh?"

Nguyễn Hưng Phú chỉ vào Nguyễn Dao: "Đương nhiên là người nhìn xinh nhất, về sau các cậu không được phép bắt nạt em ấy, nếu không chính là khinh thường tôi, Nguyễn Hưng Phú."

Ánh mắt Nhị cẩu tử dừng trên khuôn mặt tinh xảo trắng nõn của Nguyễn Dao, nước miếng sắp chảy ra: "Anh Phú, em nào dám bắt nạt em gái anh, cái này em muốn xem có cần hỗ trợ hay không thôi."

Nguyễn Hưng Phú liếc nhìn hắn một cái: "Đi đi, tôi còn không biết cậu à, cậu dẩu mông một cái tôi biết cậu muốn đánh rắm rồi."

Những người khác nghe thấy như vậy thì lên cười ồ haha.

Mấy người Lâm Ngọc và Ôn Bảo Châu đó giờ chưa bao giờ nghe những lời như vậy, trên mặt họ không khỏi đỏ bừng.

Nguyễn Hưng Phú cười với Nguyễn Dao, nói: "Em Dao, anh là anh họ thứ hai của em, chút nữa anh giúp các em gánh nước với nhổ cỏ nhé."

Nguyễn Dao vẫn lạnh lùng từ chối: "Không cần."

Những người khác đều tưởng rằng Nguyễn Hưng Phú sẽ tức giận, không ngờ anh ta vẫn cười sáng lạn, thậm chỉ còn có vẻ thích thú mang theo một chút lấy lòng.

"Được rồi, anh hai làm việc ngay bên kia, nếu có việc gì em cứ gọi một tiếng là được."

Nguyễn Dao mặc kệ anh ta.

Đội trưởng Hồ ở đằng xa hùng hùng hổ hổ lại đây, lập tức giải tán mấy tên đàn ông kia.

Đợi đám người đi xa, Thẩm Văn Thiến mới oán giận nói: "Tại sao cô không để cho anh hai cô lại đấy giúp chúng tôi."

Lần này Nguyễn Dao nhìn về phía cô ta: "Trên đời không có bữa trưa nào miễn phí, tuy bình thường cô là người hay chọc cho người khác ghét, nhưng tôi vẫn nhắc nhở cô, không được dễ tin lời nói của đàn ông, cũng không được một mình tiếp xúc với bọn họ."

"Những người khác cũng thế, nếu buổi tối phải ra ngoài, phải nói cho những người khác biết, tốt nhất không được hành động một mình."

Phần lớn mọi người trong đội sản xuất Tây Câu rất nhiệt tình, nhưng đâu đâu cũng có phân chuột.

Nhìn những tên lông bông vừa nãy cũng không phải là loại tốt lành gì, Nguyễn Dao không thể không nhắc nhở các cô.

"...”

Nói cô ta chọc cho người khác ghét là sao?

Thẩm Văn Thiến tức giận đến mức muốn biến thành ếch xanh mắt lồi, nhưng cuối cùng vẫn không đáp trả lại.

Nhị cẩu tử đã đi rất xa, còn thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn xung quanh: "Anh Phú, em gái anh trông rất xinh đẹp, làn da trắng nõn giống như đậu hủ trắng, anh Phú, anh thấy em là em rể anh thì như thế nào?"

Nguyễn Hưng Phú nhấc chân đá về phía tên kia: "Cậu nghĩ cậu xứng xứng à."

Đây chính là mớ phiền phức đáng tiền, Nhị cẩu tử như vậy mà cũng dám tơ tương sao?

**

Làm cả một buổi sáng, mới chỉ nhỏ được một phần ba cỏ.

Có mấy người mệt đến nỗi xương sống thắt lưng đau mỏi, thậm chí Lâm Ngọc còn bị say nắng.

Thẩm Văn Thiến thấy Lâm Ngọc vì bị cảm nắng mà không cần làm việc, tới buổi chiều, cô ta nhắm mắt lại, cũng "bị say nắng."

Nguyễn Dao đi tới, véo mạnh cô ta một cái, Thẩm Văn Thiến đau đớn thét chói tai.

Kế hoạch giả vờ bất tỉnh tuyên bố thất bại.

Nước mà bọn họ mang theo để uống đã hết sạch rồi, Nguyễn Dao đứng lên nói: "Tôi đi gánh nước, có ai còn muốn đi nữa không?"

Ôn Bảo Châu và Đinh Văn Lâm vội đưa nước ấm tới, Thẩm Văn Thiến không lên tiếng.

Nguyễn Dao lười để ý tới cô ta, cầm ấm nước lên đi gánh nước.

Đi đến đầu bờ ruộng, đột nhiên trong rừng cây có một đám nhóc con bảy tám tuổi lao xuống, trong tay mỗi người còn cầm một mảnh gỗ nhỏ.

Trong đó cầm đầu chính là một bé trai sáu tuổi, khỏe mạnh kháu khỉnh, khàn giọng quát to: "Tên quỷ kia không được chạy, các chiến sĩ, xông lên!"

Mấy cậu nhóc xông lên, bắn về phía cậu bé đóng vai quân địch.

Một cậu nhóc khỏe mạnh kháu khỉnh còn vô cùng nhập vai, trong miệng còn phát ra tiếng súng bắn “đùng đoàng”.

Quân địch đã ngã xuống rồi, cậu lấy ra từ trong túi một bông hoa hồng được giã thành chất lỏng, tay không bôi lên trên mặt quân địch.

"Quỷ đã ngã xuống, chúng ta thắng lợi."

Nguyễn Dao được xem một tuồng kịch miễn phí, còn tưởng rằng mấy đứa nhỏ diễn xong rồi sẽ rời đi.

Không ngờ ngay sau đó cậu bé kia ngồi bệt xuống đất, bắt đầu giả bộ khóc lóc: "Tiểu bạch thái địa lí hoàng*, con tôi đi tòng quân ba năm rưỡi, hi sinh trong vinh quang…"

*Đây là một câu đồng dao của Trung Quốc.

Nguyễn Dao: "...”

Trình độ chuyên nghiệp này chắc chắn sẽ khiến cho nhiều diễn viên phải đỏ mặt.

Nguyễn Dao nhìn một lát rồi đi gánh nước.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.