Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thập Niên 60: Cô Nhóc Mập Pháo Hôi

Chương 20: Ăn rắm 2

Chương 20: Ăn rắm 2




Còn Hứa Ái Quốc cùng Hứa Hồng Trang đối xử với ông Hứa như thế nào, Tống Úc Hòa cũng không xen vào nhiều, bà tin trong lòng Hứa Ái Quốc và Hứa Hồng Trang hiểu rõ. Rốt cuộc từ nhỏ ông không đối xử thật tốt với tôi, bây giờ tôi trưởng thành trước kia ông đối xử như thế nào thì bây giờ cũng như thế đi, muốn tôi đào tim đào phổi đối xử với ông là không thể nào. Ông là cha tôi, tôi sẽ không nói không nuôi ông, nhưng ông muốn tôi đối xử tốt với ông như đối xử với mẹ tôi thì đừng có nằm mơ.

Tống Úc Hòa gả đến đây nhiều năm cũng không phải cái gì cũng chưa làm, việc bà làm và những gì Hứa Kiến Quốc với ông Hứa đã làm từ trước nay bà đều không che giấu, là thế nào thì là thế đấy tuyệt đối không nói dối. Bây giờ trong đội cho dù là họ hàng nhà họ Hứa thì cũng không có cách nào che mất lương tâm nói ba mẹ con Tống Úc Hòa không tốt, ngược lại bọn họ đối với một ông Hứa và Hứa Kiến Quốc vừa phỉ nhổ vừa chán ghét, có thể nói Tống Úc Hòa vô cùng thành công.

Bà còn nghe nói ông Hứa khi trở về nói việc Tống Úc Hòa không muốn về, sau đó Vương Đại Nữu ở trong sân nhà mình chống nạnh chửi hơn một tiếng, chửi đến mức hàng xóm phải ra mắng chửi mới chịu dừng. Đây đều là Hứa Nặc nghe nói khi người khác đến nhà bọn họ la cà, cô cũng có thể hiểu phản ứng của Vương Đại Nữu, cho dù ức hiếp người nhà ra sao, gặp người bên ngoài mạnh hơn thì cũng không dám nói gì.

Thật sự phải nói lại là Hứa Nặc vô cùng khâm phục người bà đời này của cô, này mà ở trong phim truyền hình cung đấu thì là tay cung đấu điêu luyện. Yêu cầu của cô cũng không nhiều lắm, đời này có thể học được một nửa của bà cô là đủ rồi.

Đảo mắt thời gian đã đến ngày 28, Hứa Ái Quốc và Đường Tuyết đã được nghỉ trở về. Hai người từ trong huyện về cùng nhau, khi về cả hai đều túi lớn túi nhỏ.

“Ai da con gái của cha, sao cha cảm thấy con béo lên không ít nhỉ.” Hứa Ái Quốc vào cửa đặt đồ xuống rồi bế Hứa Nặc lên ước lượng, miệng còn cười trêu ghẹo cô: “Con sắp béo hơn anh con rồi.”

Ông nói còn đồng thời bế Hứa Thừa lên so sánh một chút, sau đó nói với Hứa Nặc: “Con gái à, con thật sự béo hơn anh con đấy.”

“Cha hư.” Hứa Nặc lấy tay đẩy mặt Hứa Ái Quốc đang muốn lại gần, chính mình duỗi tay về phía Đường Tuyết: “Mẹ, ôm.”

Cô béo chỗ nào? Rõ ràng cô vẫn là tiểu tiên nữ da thịt mềm mại trắng nõn, còn không phải là hơn một tháng này cô trộm bỏ thêm cơm cho bản thân sao, nhưng cô cũng cho cả anh trai, ai bảo anh trai ăn không ra thịt chứ.

Đường Tuyết cười khanh khách đón lấy con gái, lại ôm cô cùng chào hỏi Tống Úc Hòa, nói với mẹ chồng việc nghỉ lễ và chuyện tiệm cơm quốc doanh đã thưởng Tết cho cái gì, để cho cha mẹ bà ấy bao nhiêu vân vân. Còn nhà cũ họ Hứa bên kia bà sẽ không nói gì, cho bà cũng chướng mắt ông Hứa cha chồng và người anh chồng Hứa Kiến Quốc kia, nhưng những lời này không thể được nói ra từ một người con đâu được gả vào như bà ấy. Lại nói trong lòng chồng và mẹ chồng bà ấy đều hiểu rõ, không sai sót được.

Tống Úc Hòa gặp được con trai và con dâu, trong nhà lại có nhiều đồ ăn Tết như vậy cả người đều cao hứng không chịu được. Bà vui sướng sắp xếp xong đồ, cầm túi đường và một túi táo đỏ khô bảo Hứa Ái Quốc đưa đến nhà họ Hàn cách vách, cho Hứa Nặc và Hứa Thừa mỗi người một miếng bánh trứng gà cùng một cái kẹo, dư lại tính toán cất đi.

Lúc Hứa Ái Quốc và Đường Tuyết về mang không ít đồ, hai người không chỉ mua hàng Tết, còn có của đơn vị tặng lễ năm. Không nói cái khác, chỉ riêng Hứa Ái Quốc ở đội vận chuyển đã được phát mười cân bột mì, một cân thịt, nửa cân dầu, hai cân rưỡi táo đỏ, một cân đường trắng, còn có một con gà một con cá, một túi táo.

Đội vận chuyển nổi tiếng nhất đơn vị, phúc lợi đơn vị bọn họ có thể sánh với một loạt các nhà máy trong huyện.

Phúc lợi của Đường Tuyết ở tiệm cơm quốc doanh cũng không tồi, tuy rằng so ra kém phúc lợi đội vận chuyển, nhưng cũng không ít, dẫu sao đơn vị nhà bọn họ béo bở. Phúc lợi ăn Tết của Đường Tuyết là năm cân bột mì, một cân thịt, nửa cân dầu, nửa cân đường, sáu quả táo và hai mươi quả trứng gà. Đồ Tết hai người họ biếu ông Đường bà Đường một nửa, nhưng ông Đường và bà ngoại Đường cũng có công việc cũng được phúc lợi Tết, hai người chia một nửa phúc lợi ăn Tết đưa cho Đường Tuyết và Hứa Ái Quốc mang về, mặt khác còn cho Hứa Thừa và Hứa Nặc hai đôi giày mới.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch