Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tâm Động

Chương 4: Xin đừng chỉ là mơ. (2)

Chương 4: Xin đừng chỉ là mơ. (2)


Cái sai duy nhất của Tôn Tôn chính là quá coi trọng tình thân, quá tin tưởng người thân, không nhận ra người thân cận nhận bên cạnh mình sau khi vào vòng tròn nào đó, đã sớm bị dục vọng làm đánh mất con người mình.

Tần An xem đoạn phim đó, biết tin Tôn Tôn tự sát, khi đó y có vợ rồi, cũng có con rồi, vẫn không sao chịu đựng nổi, điên cuồng đấm tường tới be bét máu, ngồi lặng lẽ trước máy vi tính, nước mắt chảy dài.

Thầm nguyện cầu cho giấc mơ này đứng bao giờ kết thúc, bởi y muốn nhìn Tôn Tôn thêm nữa, cánh môi Tần An run run mấp máy nói không rõ tiếng:

- Tôn Tôn, bạn còn sống, vẫn còn sống!

Tôn Tôn chăm chú nhìn lên trên bảng nghe giảng bài, Tần An chỉ thấy mặt bên, cái cằm thon thon, đôi mắt đẹp dài long lanh có phần u buồn lãnh đạm, thực ra cười lên như con hồ ly làm việc xấu cực kỳ sinh động, cái cô gái có nụ cười đáng yêu xấu xa ấy lúc này lạnh lùng băng giá, lãnh đạm kiêu ngạo.

Chỉ là, chỉ là tất cả chỉ là giấc mơ mà thôi, Tôn Tôn không còn nữa rồi, giấc mơ càng đẹp đẽ chỉ khiến thực tế càng tàn khốc.

Không quay đầu sang, Tôn Tôn biết Tần An đang nhìn mình, nhưng cô không thèm để ý.

Lên sơ trung nam nữ sẽ không ngồi cùng bàn nữa, chỉ có Tôn Tôn và Tần An là ngoại lệ, Tần Hoài nghĩ rằng, có bạn cùng bàn xinh đẹp như thế, con trai mình sẽ không suốt ngày chạy đi tìm Diệp Trúc Lan nghịch ngợm chơi bời điên khùng nữa, vả lại Tôn Tôn học giỏi lại còn là lớp trưởng trách nhiệm, có thể giúp nâng cao thành tích của con trai.

Vì điều này Tần Hoài không ngần ngại lạm dụng quyền lực giáo viên, đồng thời thuyết phục Tôn Tôn đồng ý.

Tôn Tôn thật ra không muốn, cô không thích thành nữ sinh duy nhất có bạn cùng bàn là con trai, nhưng là học sinh ngoan nghe lời giáo viên, Tần Hoài đã khổ công khuyên nhủ, cô chẳng thể từ chối được.

Mới chỉ mười bôn tuổi, Tôn Tôn phát dục hơn hẳn cô gái trong độ tuổi, thân hình nhỏ nhắn xinh xinh đã dần trở nên thon thả, bầu ngực hơi gồ lên đã cần phải mặc áo lót bảo vệ, eo liễu mảnh mai, thực sự mê người.

Cô cũng hiểu chút chuyện giữ người khác giới, mới đầu vờ không biết Tần An nhìn mình, nhưng Tần An quay hẳn đầu sang nhìn mình, bàn sau có tiếng xì xào, muốn giả vờ không được, quay đầu dùng ánh mắt cô cho rằng có sức uy hiếp nhất trừng lên nhìn Tần An.

Tân An cười mà lòng nhói đau, Tôn Tôn vẫn là Tôn Tôn, cái trừng mắt đầy phong tình ấy, bao nhiêu năm chẳng hề thay đổi.

- Cậu...

Tôn Tôn tức điên quay đầu đi, cái tên Tần An này làm sao thế? Bị người ta trừng mắt rồi mà vẫn còn cười, sao trên đời lại có người mặt dày như vậy?

Đột nhiên Tôn Tôn hiểu được nỗi khổ của thầy Tần rồi, đứa con này của thầy thật sự là hết thuốc chữa.

- Tần An!

Tiếng quát lớn sau đó là có tiếng phì cười rúc rích cố kìm nén của đám con gái, vài ánh mắt khó chịu mấy đứa con trai, vài cái lắc đầu chán nản khinh bỉ của mấy đứa học sinh cụ non.

Tần Hoài ném cục phấn vào đầu con trai, mắt nhìn chằm chằm, cái thằng khiến người ta không yên tâm này, học ở lớp 68 suốt ngày cùng Diệp Trúc Lan quấn quít, thậm chí có tin đồn giữa giáo viên là con trai mình xu hướng yêu sớm, không ngờ vừa chuyển lớp đã chú ý tới cô bé khác.

Cũng may Tôn Tôn là học sinh ngoan nghiêm túc, không ham chơi như Diệp Trúc Lan, có thể tin tưởng giao trọng trách.

Tần An xoa xoa cái trán xưng lên cả cục, cha ra tay rất nặng, cục phần gãy làm mấy phần, vừa xoa trán vừa cầm cục phần lên nhìn như phát hiện tân lục địa.

- Được rồi, các em chú ý vào trang chín mốt cho tôi...

Tần Hoài không nói thêm nữa, dù sao đây là ngày đầu chuyển lớp, ông chẳng hi vọng con trai có thể thay đổi được:

Thằng nhãi này, đợi đấy!







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch