Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Ta Trở Thành Truyền Thuyết Ở Hồng Kông

Chương 89: Vô tội, rất ủy khuất 2

Chương 89: Vô tội, rất ủy khuất 2




"Ách, không biết lão nhân gia ngài họ gì?"

“Người lớn tuổi hay quên, tự giới thiệu một chút, ông là cha của Tiểu Liên.”

"Hóa ra là ông Vương, thất lễ, thất lễ."

“Ha ha, cháu đứa nhỏ này thật đáng yêu, nhưng mà cháu không cần khách sáo với ông, đều là người trong nhà.”

Ông Vương cười nheo mắt lại, tiếp lấy trước đó chủ đề nói: “Tiểu Liên luôn coi trọng sự nghiệp, một mực không chịu thành gia, sắp xếp xem mắt cũng không đi, hối thúc cũng đều vô dụng. Hiện tại đột nhiên có một người bạn trai, ông lo lắng con bé bị lừa… Nói ra thật xấu hổ, lúc đầu ông nghĩ là chú của cháu là một kẻ ăn bám, dù sao chức vị của nó cũng thấp hơn Tiểu Liên không ít.”

Liêu Văn Kiệt: (一 ′ 一;)

Vậy ánh mắt của ông có thể quá chuẩn!

“Lúc sau nhìn thấy cháu, ông liền thấy yên tâm, Tiểu Liên một bên vừa làm việc một bên vừa nuôi lớn cháu, cháu ưu tú như vậy, nhân phẩm của A Đạt chắc chắn sẽ không kém.”

Liêu Văn Kiệt: (? _? )

Không hổ là kẻ ăn cơm mềm (ý chỉ kẻ sống dựa vào phụ nữ) Tào Đạt Hoa, sắp xếp chỗ ngồi còn có dụng ý khác.

(ý chỉ kẻ sống dựa vào phụ nữ)

"A ha ha ha a —— —— "

Một tràng cười cường điệu, khoa trương từ xa vang lên, bởi vì quá ảo diệu, nó khiến người ta trong tiềm thức liên tưởng đến những từ ngữ xúc phạm như "mơ mộng hão huyền", " Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga"", "tiểu nhân đắc chí liền kiêu ngạo".

Sảnh tiệc yên lặng, mọi người nghe thấy tiếng động, liền thấy đó là khu vực của Phi Hổ.

Châu Tinh Tinh bưng chén rượu, hai mắt nhìn chằm chằm về phía trước, trầm mê với mộng đẹp về tổng cảnh trưởng không cách nào kiềm chế, đã cười đến mức không biết hiện tại là đâu, quên chính mình họ gì.

Những đồng nghiệp cũ hay cấp trên xung quanh đều cúi đầu tìm kiến, khi máy quay của phóng viên quay lại, họ khom người che giấu mình hết mức có thể, dáng vẻ xấu hổ, hận không thể tại chỗ tìm một cái lỗ để chui vào.

Quá mất mặt!

Đồng dạng cảm thấy mất mặt, còn có Hà Mẫn, liếc một cái nhìn xem xung quanh, sợ người khác biết cô là bạn gái của Châu Tinh Tinh.

Lão nương có tri thức hiểu lễ nghĩa, mỹ mạo như hoa, vì cái gì lúc ấy lại nhìn trúng anh ta?

"Đừng hoảng, nhớ đừng nhìn A Tinh, nếu không mọi người sẽ nghĩ chúng ta biết anh ấy."

Liêu Văn Kiệt mặt không đổi sắc, nhỏ giọng căn dặn hai câu, Hà Mẫn liên tục gật đầu, chỉ cần không ra khỏi hội trường tiệc mừng này, dù là trời sập xuống, cô cùng Châu Tinh Tinh cũng chỉ là quan hệ người qua đường.

"Anh Liêu, thật là trùng hợp, anh cũng ở đây sao?"

Liêu Văn Kiệt đang cùng Hà Mẫn trò chuyện, đột nhiên sau lưng truyền đến âm thanh âm dương quái khí, quay đầu nhìn lại, là Long Cửu.

Trang phục rực rỡ, rất xinh đẹp.

Đáng tiếc vẻ mặt kiêu căng khinh người, còn lạnh lùng hơn so với lần đầu tiên gặp, giống như Liêu Văn Kiệt thiếu cô mấy trăm vạn không trả.

"A Cửu, làm sao đột nhiên lạnh lùng vậy … Chẳng lẽ tôi đắc tội gì với cô rồi?”

Liêu Văn Kiệt mặt lộ vẻ khó hiểu, mờ mịt, vô tội, liền rất ủy khuất.

"Hừ!"

Long Cửu không chút biến sắc nhìn Hà Mẫn liếc mắt một cái, trực tiếp ngồi tại chỗ trống bên tay trái Liêu Văn Kiệt.

Sau lần gặp trước, cô và Liêu Văn Kiệt đã trao đổi số điện thoại, nhưng sau bao nhiêu ngày, Liêu Văn Kiệt vẫn không hề liên lạc với cô.

Rõ ràng lúc ấy trò chuyện rất vui vẻ, kết quả. . .

Cảm giác rất khó chịu.

Long Cửu trong lòng khó chịu, không có cảm giác liền không có cảm giác, hẹn một bữa tối, cả hai khách sáo một chút nói không thích hợp, chí ít không làm người nào mất mặt.

Một điểm động tĩnh đều không có, liền đem cô để sang một bên, xem thường ai đây!

Lúc này nhìn thấy Hà Mẫn, Long Cửu lập tức nhận ra, Liêu Văn Kiệt đã có người đẹp bên cạnh, cùng với cô chỉ là thuận tiện ngang qua thôi.

Mất công cô còn chờ điện thoại 2 ngày, muốn nghe một câu có thích hợp hay không, nếu không đã trực tiếp quay người rời đi.

Trên bàn rượu, những người thân của Madam Vương đang ngồi tán gẫu về mấy chủ đề không hay ho gì, nhưng sự chú ý của họ đều tập trung vào ba người tuấn nam mỹ nữ, quan hệ tam giác, chuyện bát quái này rất thú vị.

Muốn xem, chờ mong.

Cho dù là tuổi đã cao ông Vương cũng không ngoại lệ, sắc mặt nghiêm nghị tựa như suy nghĩ viển vông, kì thực vểnh tai, yên lặng chờ sự việc phát triển tiếp sau.

"A Kiệt, cô gái xinh đẹp này cùng anh … anh không giới thiệu một chút sao?”

Hà Mẫn thần sắc cổ quái, khóe mắt khẽ nheo lại mang theo ý cười.

"Ách, cô ấy gọi là Long Cửu, là. . ."

Hai phút sau, người ta biết được rằng Liêu Văn Kiệt và Hà Mẫn không phải quan hệ tình cảm, bạn trai của Hà Mẫn cũng có mặt tại hiện trường, Long Cửu vô cùng xấu hổ, liên tục xin lỗi vì sự thất thố.

Quá mất mặt.

Chỉ vì màn biểu diễn ghen tuông của cô, nói rõ không đánh đã khai, hiện tại nhấn mạnh mình cùng Liêu Văn Kiệt là quan hệ bạn bè bình thường, đoán chừng đã không ai tin.

"Đừng hiểu lầm tôi, tôi và A Cửu thực sự chỉ là bạn bè, không phải như mọi người nghĩ."

Liêu Văn Kiệt lại bổ một đao, thành công huy động sự nhiệt tình của quần chúng vây xem, khiến cho đám người cùng tán thưởng, nói hắn cùng Long Cửu trai tài gái sắc.

Người đàn ông thành thục cặn bã không bao giờ chủ động tấn công, chỉ chịu trách nhiệm đẹp trai, phần còn lại dựa vào công lược của chính đối phương và sự hỗ trợ của các công dân nhiệt tình.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch