Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Ta Không Muốn Nghịch Thiên A

Chương 88: Ngươi có biết đau lắm không?

Chương 88: Ngươi có biết đau lắm không?
Shared by: epubtruyendich.com
=== oOo ===​

Tiếng gà gáy vang lên.

Trời sáng rồi.

Một tia sáng mặt trời chiếu vào.

Lâm Phàm mở mắt ra, rất bình tĩnh, trải qua chuyện ngày hôm qua thì hắn đã có chút kinh nghiệm.

Tay còn để trên người đối phương, vị trí có chút nhạy cảm khó nói, bản thân vẫn không một mảnh vải che thân. Hắn an tâm thức dậy mặc quần áo, thanh đao kia đương nhiên vẫn mang theo bên
người.

Lý Chi Tú tỉnh giấc.

Ánh mắt có chút đờ đẫn, có chút mơ hồ.

Tối qua đã cố gắng phòng thủ như vậy, nhưng vẫn vô dụng.

"Này cô, ta nói thẳng, những việc này đều là cha ta làm, chỉ cần cô ở Lâm gia một ngày thì mỗi ngày khi tỉnh giấc, người đầu tiên cô nhìn thấy chính là ta, không tránh khỏi đâu."

"Ta không biết cô tới Lâm gia vì cái gì, có mục đích gì, nhưng bản công tử nói cho cô biết, chuyện chúng ta là không thể, nếu cô muốn làm bừa thì cũng là không thể, bản công tử là người thích giữ
mình trong sạch, không phải kiểu người phóng đãng.”

Lâm Phàm mặc quần áo tử tế, tùy thời chuẩn bị rút đao làm việc.

Lý Chi Tú ngồi ở trên giường, đến tận bây giờ đầu óc nàng vẫn còn có chút mơ hồ.

Lâm Phàm nói những lời này, nàng đều nghe rõ.

Điểm nộ khí +333.

Điểm nộ khí +666.

Điểm nộ khí liền tăng gấp đôi.

Chưa làm gì mà điểm nộ khí đã tăng cao.

Đẩy cửa ra.

Không khí rất tươi mới, ánh mặt trời sáng rực rỡ.

Lâm Phàm hít sâu một hơi, cảm giác không tệ, quay đầu lại nói: "À, đúng rồi, quên không nói với cô, cha ta tương đối biến thái, chúng ta liên tục hai ngày không phát sinh chuyện gì thực chất, nhưng ta
có thể nói cho cô biết, ngày thứ ba cô sẽ không thoát, không bỏ thuốc thì sẽ là tìm người hỗ trợ. Trong phủ không có thị nữ, nhưng rất nhanh ta sẽ có thị nữ thôi."

Lời này vừa nói dứt.

Còn có chuyện kia nữa.

Lý Chi Tú sợ mất mật.

Nàng tới Lâm gia không phải vì cái gì, mà chỉ muốn có tự do.

Cơ bản không có cảm tình, thậm chí còn không chuẩn bị sẵn sàng, đây rõ ràng là cưỡng X.

Lúc này, Lâm Phàm thật sự muốn đi, nhưng cảm giác lời này chưa đủ uy lực, lại đổ thêm dầu, nói.

"Cha ta đối xử với cô tốt như vậy, đơn giản chính là muốn cô cùng ta sinh em bé. Ta thấy chi bằng sinh một đứa, sinh xong cô mau mau đi, thế nào?"

"Sinh cái đầu to nhà ngươi."

Lý Chi Tú mắng.

Điểm nộ khí +777.

Lâm Phàm cười nói:

"Cũng được, đầu to cũng được, đầu to thì chỉ số thông minh cao, cũng coi như đặc sắc. Nếu cô có thể sinh, bản công tử không thấy vấn đề gì."

"Ngươi biết sinh em bé đau đớn thế nào không? Như là bóp vỡ xương cốt cả người, loại đau đớn này còn kéo dài rất lâu nữa."

Ở thời cổ đại, chưa từng sinh em bé làm sao biết sinh em bé đau đớn.

Nhưng Lâm Phàm lại từng cảm thụ qua.

Đừng hỏi tại sao phải cảm thụ, rảnh rỗi khó chịu, liền bắt chước thử nghiệm.

Chết tiệt.

Lúc đến cấp bảy, hắn thiếu chút nữa đã hôn mê, dù chết cũng không muốn kiên trì tiếp, thậm chí không muốn thử nghiệm cấp chín.

Ngón tay Lý Chi Tú khẽ run lên.

Hắn nói quá giống thật, rất dễ khiến người ta thấy sợ hãi.

Lâm Phàm rời khỏi nhà, bước đi chậm rãi rồi tăng tốc, nhanh chóng rời khỏi nơi này, có quỷ mới biết liệu Lý Chi Tú có đánh ra ngoài hay không.

Chu Trung Mậu ở trong bóng tối nhìn.

Vốn tưởng sẽ phát sinh một trận đại chiến, vậy mà chẳng có gì xảy ra, chuyện này có vẻ hơi kỳ quái.

Bên trong nhà.

"Thúy Lan, Thúy Lan..."

Lý Chi Tú kêu.

Thúy Lan vội vã tới, thấy sắc mặt tiểu thư hơi tái, rất lo lắng hỏi: "Tiểu thư, sao thế?"

"Thúy Lan, lúc mẹ ta sinh ta, tình huống thế nào? Có gặp nguy hiểm gì không?"

Lý Chi Tú hỏi.

"Tiểu thư, sao người lại hỏi thế?"

Thúy Lan nghi ngờ, không biết chuyện gì xảy ra, lại khiến tiểu thư quan tâm tới chuyện này.

"Nói."

Lý Chi Tú lạnh lùng hỏi.

Thúy Lan suy nghĩ một hồi, nói: "Em cũng không tận mắt nhìn thấy, nhưng từ miệng người khác biết. Năm đó, khi phu nhân sinh tiểu thư, sinh xong liền không thở nữa, lão gia cũng đã chuẩn bị xong
tang sự. Khi đó, một vị sư già tới Lý phủ hóa duyên, trong phủ vì có chuyện vui nên chưa đuổi vị sư già này đi, còn đưa tiền mừng. Sau đó, vị sư già kia ngồi ở cửa Lý phủ, gõ mõ, niệm kinh phật. Hôm
đó, Dung Thành đều nghe được tiếng mõ, cuối cùng phu nhân liền sống lại."

"Vị sư già kia đâu?"

Lý Chi Tú hỏi.

Thúy Lan suy nghĩ một chút, nói: "Bị đạp một cái chạy mất rồi."

Những chuyện này đều là nàng nghe đám hạ nhân làm ở Lý gia rất lâu kể lại.

Thật giả không rõ.

Phu nhân chết rồi, vị sư già kia còn có tâm tư rảnh rỗi ngồi ở cửa phủ gõ mõ, bị quản gia Lý phủ đạp một cái vào mặt, sau đó vị sư già ảo não rời đi.

Sau này mới nghĩ ra, phu nhân sống lại, có lẽ có quan hệ với vị sư già kia.

"Thúy Lan, thu dọn đồ đạc, ta phải về nhà."

Lý Chi Tú có chút hoảng hốt.

Tên khốn kia không lừa nàng.

Đây không phải cuộc sống nàng muốn.

Vốn tưởng rằng với thực lực trước mắt của nàng, có thể làm chuyện mình muốn làm, nhưng hiện tại mới phát hiện, lão gia Lâm phủ thật là kinh khủng.

Tiếp tục đợi thì hậu quả có lẽ không tưởng tượng nổi.

Lâm phủ cầu hôn, nàng đồng ý, Lý gia cũng đồng ý. Cứ như vậy trở về chắc chắn là chuyện không được, nhưng dù thế nào thì nàng cũng phải tạm thời rời đi.

"A?"

Thúy Lan kinh ngạc, nói: "Tiểu thư, người phải về nhà sao?"

"Về nhà, nơi này quá nguy hiểm. Ta quá tự tin, sự tình vĩnh viễn không giống như ta nghĩ."

Lý Chi Tú mờ mịt nói.

Theo Thúy Lan thấy.

Tiểu thư nên về nhà.

Như tiểu thư nói vậy, nơi này thật quá nguy hiểm.

Lâm gia công tử là ác ma.

Biểu đệ kia của hắn là ma quỷ.

Trên dưới một nhà này, không có mấy người bình thường, Lâm lão gia còn khá một chút.

Thúy Lan rốt cuộc vẫn quá ngây thơ.

Trong toàn bộ Lâm gia, Lâm Phàm cùng Chu Trung Mậu thật ra đều là người tốt.

Nếu nói xấu xa nhất, vậy chắc chắn là Lâm Vạn Dịch và Ngô lão.

Cửa Lâm phủ.

Lúc Lâm Vạn Dịch biết con dâu phải về nhà, biểu tình có vẻ không thích hợp.

Tình huống gì đây?

Vừa mới tới mấy ngày liền muốn về, chẳng lẽ Lâm gia không tốt, hay Lâm Vạn Dịch hắn đối xử không đủ tôn trọng với con dâu?

Lâm Phàm thấy phụ thân vội vã đến, liền tiến lên nói: "Cha, rất cảm tạ người."

Lúc nói lời này, khuôn mặt tươi cười.

Suýt nữa cười thành tiếng.

Hắn thật không nghĩ tới, Lý Chi Tú muốn về nhà.

Suy nghĩ.

Hắn biết, hết thảy những chuyện này đều là chuyện tốt cha mình làm, ngày ngày đưa hắn tới phòng Lý Chi Tú, tâm tính của đối phương chắc chắn sẽ bùng nổ.

Không phản kháng được thì chỉ có thể biến đi.

Câu nói này của tên nghịch tử khiến khuôn mặt Lâm Vạn Dịch đầy vẻ mờ mịt.

Có ý gì?

Cảm tạ ta làm gì?

"Cha, nếu không phải cha ngày ngày đưa con vào phòng người ta, thì nàng đã không nhất định phải đi. Cha, coi như con hiểu rõ rồi, cha vẫn luôn bênh vực con."

Lâm Phàm cười nói.

Lâm Vạn Dịch nhìn Ngô lão, Ngô lão yên lặng gật đầu, coi như là đồng tình với công tử.

Từ đầu đến giờ, hết thảy những chuyện này đều là chuyện tốt lão tử làm?

"Con dâu, đang êm đẹp sao lại phải đi, ngày cưới cũng chọn xong rồi."

Lâm Vạn Dịch thấy Lý Chi Tú tới, tiến lên hỏi.

Lý Chi Tú có chút sợ hãi Lâm Vạn Dịch, lần đầu gặp mặt nàng cho rằng đối phương là người rất tốt, nhưng sự tình mấy ngày nay khiến nàng phát hiện không thể tin vào ánh mắt.

Ánh mắt đã lừa dối mình.

"Cha... Cha, Tú Nhi muốn trở về gặp cha mẹ một chút."

Lý Chi Tú nói.

Nàng chỉ muốn nhanh chóng chạy khỏi nơi này.

Lâm Vạn Dịch sao có thể để con dâu rời đi, nói: "Tú Nhi, con cần gì phải về, chờ lúc các con làm hôn lễ thì cha mẹ con cũng sẽ tới mà."

"Tú Nhi vẫn muốn đi về gặp cha mẹ một chút."

Lý Chi Tú trong lòng hoảng hốt.

Lâm Phàm nói: "Cha, người ta muốn về, để cho nàng về là được."

"Con im miệng cho ta."

Lâm Vạn Dịch giận dữ trừng mắt, sau đó nhìn về phía Lý Chi Tú, cười nói:

"Tú Nhi, có phải tiểu tử này khi dễ con không? Có chuyện gì cứ nói với cha, cha giúp con báo thù."

Lâm Phàm đảo cặp mắt trợn to.

Thay trắng thành đen.

Ai khi dễ ai, trong lòng rốt cuộc còn không biết sao?

Dù cho Lâm Vạn Dịch mặt mũi tươi cười nhưng trong mắt Lý Chi Tú, nụ cười này càng giống nụ cười đầy răng nhọn của ác ma.

Đang cắn nuốt ánh sáng.

"Không có, là Tú Nhi muốn trở về gần cha mẹ."

Lý Chi Tú chỉ muốn rời khỏi đây, đánh chết nàng cũng không muốn đợi.

Phương xa.

"Lâm huynh..."

Có thanh âm truyền tới.

Lý Chi Tú nghe được thanh âm này, cả người run lên, đừng mà.

Lâm Vạn Dịch nhìn về phía người tới, nhất thời mừng rỡ.

"Tú Nhi, không cần đi rồi, cha mẹ con tới."

Chết tiệt.

Lâm Phàm trợn mắt há mồm, chuyện trùng hợp như vậy cũng có thể xảy ra.

Rõ ràng sẽ thành công.

Giờ thì thành cái rắm.

Các người đều là ma quỷ sao?




Trang 45# 2



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch