WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Ta Không Muốn Nghịch Thiên A

Chương 83: Cha, người đang coi ta là tên ngốc sao?

Chương 83: Cha, người đang coi ta là tên ngốc sao?
Shared by: epubtruyendich.com
=== oOo ===​

Hơi quá rồi, lần này thật sự là chơi hơi lớn rồi, rốt cuộc là kẻ nào làm ra chuyện này, cũng quá là kích tình rồi đi.

Cởi trần trụi toàn thân hắn rồi ném lên giường đối phương, bà cô kia nhìn thấy tình huống này, hình như cũng là phải chịu sự chấn áp, trực tiếp mất đi tri giác, hai người một đêm tới khi trời sáng.

Tuy chuyện gì cũng chưa xảy ra nhưng loại chuyện thế này đối với bất kì người nào, cũng đều có chút không chịu nổi.

Bất quá có điểm nộ khí thì cũng không phải là chuyện quá tệ, bị truy sát nhưng vẫn có thể kiếm điểm.

Lý Chi Tú dám đâm mình sao?

Căn bản không cần phải nghĩ cũng biết, nàng không dám đâm tới nhưng nếu bị bắt được, da thịt cũng phải chịu chút khổ, hay là thôi cứ nên chuồn trước thì hơn, nếu như gặp phải.....

Hầy!

Phía trước không phải là biểu đệ sao, hắn không chạy nữa mà từ từ thả chậm cước bộ, khí định thần nhàn đi tới, nói: "Biểu đệ, bà cô này muốn đánh ta, ngươi ngăn nàng lại cho ta."

Ở trước mắt biểu dệ tự nhiên cần phải trấn định, cao thủ mạnh như vậy đang ở trước mặt thì hắn còn sợ cái gì nữa.

Châu Trung Mậu rất mờ mịt, trong lòng có chút chột dạ, chuyện tối hôm qua chính là hắn và bá phụ cùng nhau làm, nhìn thấy biểu ca bị truy sát là chuyện đã nằm trong kế hoạch của bọn họ. Mà hắn
lại ở đây, chính là đến để bảo hộ biểu ca, nếu như có thất thủ thì hắn còn có thể xoay chuyển tình hình. Theo lý mà nói thì hắn nên trốn trong một chỗ tối để quan sát mới phải, nhưng biểu ca đã như
vậy rồi thì trong lòng hắn cũng không nỡ, chỉ có thể xuất hiện sớm một chút.

"Biểu ca, huynh không sao chứ?"

Châu Trung Mậu hỏi.

Lâm Phàm thản nhiên nói: "Không sao, tối qua biểu ca ngươi bị bà cô này bôi nhọ rồi, ngươi nói xem là ai làm vậy?"

"Không biết a."

Châu Trung Mậu chắc chắn sẽ không thừa nhận chuyện này có phần tham gia của hắn, nếu lỡ như biểu ca thật sự biết thì còn không phải là, hắn đã làm huynh ấy thất vọng tràn trề sao.

Lý Chi Tú sát khí đằng đằng xông tới, kết quả bị Châu Trung Mậu ngăn cản lại.

"Biểu tẩu, có gì thì từ từ nói, đừng múa đao lộng thương như vậy, lỡ mà bị thương thì không tốt lắm đâu."

Châu Trung Mậu an ủi nói.

Hiện tại một người là biểu ca, một người là biểu tẩu, hắn phải làm sao bây giờ, thật phức tạp a, chẳng lẽ hắn còn có thể đánh biểu tẩu được chắc. Nếu thực sự mà đánh thì bá phụ còn không lôi hắn đi
đến phòng giam tâm sự mới lạ đó.

"Biểu đệ, ngươi nói cái gì cơ, biểu tẩu với không biểu tẩu gì đó, đánh nàng cho ta."

Lâm Phàm đối với biểu đệ có chút thất vọng, đến xưng hô cũng đổi rồi, này là gọi cho ai nghe vậy?

Đừng có thất thần nữa, trực tiếp xông lên đánh mạnh một trận đi, biểu ca ta sẽ ở một bên nghỉ ngơi chút.

Lý Chi Tú dừng chân, sắc mặt vẫn khó coi như cũ, đâm thì thật sự là sẽ không dám đâm, nhiều nhất cũng chỉ có thể đánh đấm một vài cái, chỉ là trong lòng đang có nộ hỏa nên xung động một lúc.

Nhưng chuyện này không thể cứ coi như vậy là xong.

"Điểm nộ khí +333."

"Biểu ca, tối qua rốt cuộc có chuyện gì xảy ra không?"

Châu Trung Mậu hỏi.

"Này thì có gì khác nhau sao?"

Điều mà Lâm Phàm nghĩ chính là khiến cho bà cô kia biết khó mà lui, mau mau cút khỏi Lâm gia, địa bàn này của hắn không phải nơi để cho kẻ khác tới diễu võ giương oai.

Hắn đang làm một công tử phú gia đường đường chính chính, vậy mà bây giờ tự nhiên lại xuất hiện cô vợ gì đó, đây là chuyện không thể nào, trừ phi đầu óc toàn bã đậu mới có thể đồng ý chuyện hôn
sự này.

"Châu Trung Mậu nghiêm túc nói: "Chắc chắn là có khác biệt rồi, nếu như thực sự đã xảy ra chuyện gì thì ta không thể động thủ được, nếu không sẽ ảnh hưởng đến chất tử (cháu trai) thì phải làm
sao?"

Mẹ kiếp! Đầu óc biểu đệ rốt cuộc là được làm bằng gì vậy, ý tưởng cũng thật sự là quá đột ngột đi, cái này mà cũng nghĩ ra được sao.

"Tiểu thư, người không sao chứ?"

Lúc này Thúy Lan chạy ra, nhìn thấy tiểu thư đang nắm trường thương trong tay, nhìn có vẻ như là muốn quyết đầu với Lâm Phàm, tinh thần có chút khẩn trương hỏi.

Lý Chi Tú trầm mặc hít mạnh một hơi nói: "Không sao."

Lời vừa nói xong thì nàng cũng trừng mắt nhìn Lâm Phàm, sau đó xoay người rời đi.

Chỗ phía xa có hai thân ảnh đang ẩn núp ở đó.

"Chuyện gì vậy? Châu Trung Mậu bước ra làm gì thế?"

Lâm Vạn Dịch có chút không vui nói, hắn muốn hai đứa nhóc kia phải xông lên đánh nhau một trận hung hăng cơ, cho dù có phải hủy đi một nửa Lâm phủ thì cũng không vấn đề gì cả. Đánh là thương
mắng là yêu, một ngày không đánh không mắng thì cảm tình lúc nào cũng lạnh nhạt không thể nóng lên được.

"Lão gia, công tử thực không phải đối thủ của Lý tiểu thư, nếu mà bị thương thì cũng không tốt lắm, Châu Trung Mậu xuất hiện cũng coi như là tạm thời giải quyết chuyện này."

Ngô lão nói, lão thật không ngờ đã lớn tuổi như vậy rồi mà lão gia vẫn còn thích gây chuyện. Nhất là mục tiêu luôn là công tử, này không thể không nói trong lòng lão vẫn luôn cầu nguyện cho công tử,
hi vọng công tử có thể chống đỡ được.

"Bị thương cái gì, có thể bị gì được chứ, sự thịnh vượng của một gia tộc không chỉ đơn giản là dựa vào nam nhân, mà còn phải dựa vào nữ nhân nữa. Nữ nhân không cường thế thì cái nhà đó còn
không phải là bị lụn bại hết rồi sao."

Lâm Vạn Dịch hơi tâm đắc nói.

Ngô lão nhìn chằm chằm lão gia nhà mình, trong lòng ngộ ra, lúc trước lão gia hình như cũng là bộ dạng này, bị ức hiếp đến mức chai sạn rồi.

Lâm Phàm suy nghĩ về chuyện này, lúc này liền lộ ra biểu tình cổ quái, nếu như là thích khách thì sẽ không mang ta tới chỗ này, tất cả mối nghi ngờ đều chỉ ra rằng chuyện này nhất định là do người
nhà mình làm. Mà người mong đợi chuyện này thành nhất thì chính là cha, trừ lão ra thì còn có thể là ai được.

"Biểu ca, nghĩ gì vậy, biểu tẩu đi rồi."

Châu Trung Mậu nói.

"Ta đang nghĩ xem rốt cuộc là ai đang chơi xỏ ta."

Lâm Phàm nói.

Cả người Châu Trung Mậu phát run, hắn rất sợ biểu ca phát hiện nên căng thẳng vạn phần.

"Biểu ca, sao lại có người chơi xỏ huynh được chứ."

Lâm Phàm phất tay nói: "Ta đi tìm cha ta."

Châu Trung Mậu muốn kéo biểu ca lại nhưng biểu ca đã rời đi rồi, hắn vỗ vỗ mặt rất sợ hãi, ngàn vạn lần đừng phát hiện ra ta, ta cũng rất là bất đắc dĩ, tất cả đều là bá phụ bức ta thôi.

Biểu ca, ta đối với huynh có nhật nguyệt chứng giám a.

Thư phòng.

"Cha, ta có chuyện muốn hỏi người."

Lâm Phàm đứng ở bên ngoài nói.

"Vào đi."

Lâm Vạn Dịch thản nhiên ngồi ở đó, đặt quyển sách trong tay xuống, rồi ngẩng đầu nhìn Lâm Phàm, nói: "Có chuyện gì?"

"Cha, tối qua có phải người đánh ngất ta rồi đưa ta tới phòng của bà cô kia không, còn cởi hết y phục của ta nữa?"

Lâm Phàm mở cửa nói.

Hắn cảm thấy người có khả năng làm chuyện này nhất, ngoại trừ cha nhà mình ra thì sợ là chẳng có ai.

Lâm Vạn Dịch nghi hoặc nói: "Ngươi nói cái gì? Phụ thân không rõ những lời ngươi đang nói, rốt cuộc là có chuyện gì."

Giả vờ, tiếp tục giả vờ đi, đến chuyện gì đã xảy ra cũng không biết sao?

"Cha, là như thế này, hài nhi giúp người nhớ lại một chút, người xem thử tối qua có phải là người làm ra chuyện này."

Lâm Phàm đem chuyện nói qua một chút.

Lời vừa nói xong, Lâm Vạn Dịch thở dài một tiếng, nói: "Hầy.. không ngờ rằng cuối cùng chuyện này vẫn là xảy ra rồi."

"Phàm nhi, ngươi đừng nói, phụ phân nói cho ngươi biết rốt cuộc đó là chuyện gì. Lúc nhỏ ngươi mắc phải một loại bệnh, phụ thân tìm danh y khắp nơi nhưng họ đều bó tay, họ nói rằng loại bệnh này
của ngươi sẽ tái phát khi có nữ nhân xung quanh, năm đó lúc ngươi ngủ thường sẽ không khống chế được mà đi đến phòng của các nữ tử, rồi phóng thích thuần dương chi lực trong cơ thể."

"Phụ thân vì muốn ngăn ngừa loại chuyện này nên mới đuổi đi tất cả nhưng nữ tì ở trong phủ."

Nói tới đây, Lâm Vạn Dịch bỗng lắc đầu cảm thán, không biết phải làm như thế nào mới tốt.

Lâm Phàm triệt để kinh sợ, cha, người nói dối cũng không động mí mắt lấy một cái sao? Rõ ràng là không phải nguyên nhân này nhưng từ trong miệng người nói ra, kết quả lại chính là nguyên nhân
này.

"Cha, người đang coi hài nhi là tên ngốc có phải không?”

Lâm Phàm hỏi, nhất định là đang coi hắn là tên ngốc rồi, nếu không coi hắn là tên ngốc thì sẽ không nói ra những chuyện không thực tế thế này.

Lâm Vạn Dịch thản nhiên nói: "Phàm nhi, cha không có nói ngươi là tên ngốc, đây là ngươi tự nói bản thân."

Được rồi, không hỏi ra được cái gì nhưng hắn có thể chắc chắn, chuyện này tuyệt đối là lão cha làm ra, người khác sẽ không làm loại chuyện thế này.




Trang 43# 1



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.