WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Tả Đạo Khuynh Thiên

Chương 24: Đạp cửa mà vào!

Chương 24: Đạp cửa mà vào!

. . .

Hồ Nhược Vân quay đầu trở lại, rốt cuộc thấy Lý Trường Giang cũng không kiềm chế được vẻ mặt sụp đổ nữa.

Đôi mắt chết lặng nhìn mình, tựa như đang hỏi minh: "Đây chính là học sinh tốt chất phác kiên cường trung thực thông minh đáng yêu nghị lực kinh người mà ngươi nói?"

Hồ Nhược Vân che kín mặt.

Chỉ nghe thấy Lý Trường Giang ý vị thâm trường thở dài một tiếng: "Đúng là nhân tài. . ."

Hồ Nhược Vân hừ một tiếng, ánh mắt bất thiện nói: "Ngươi đừng có mà chỉ chó mắng gà!"

Nhìn bóng lưng Tả Tiểu Đa biến mất, Lý Trường Giang đột nhiên nhớ tới một sự kiện, toàn thân bỗng chấn động một cái, nhíu mày nói: "Không đúng. . . không đúng, hình như là ta không để ý đến một sự kiện."

Hồ Nhược Vân cạn lời, hỏi: "Cái gì không đúng?"

Lý Trường Giang nhíu mày, trong đầu nhanh chóng hồi tưởng lại một lần, rốt cục trong mắt lóe lên một tia hiểu ra, trong lòng rung động khó mà che giấu được, lộ rõ trên mặt.

Lẩm bẩm nói: "Là. . . lần đầu. . . lần đầu đưa tiền, câu mà Tả Tiểu Đa nói? có phải hắn nói. . . dù sao ta chỉ tới thí luyện. . . có phải là hắn đã nói như vậy không?"

Hồ Nhược Vân cũng sợ hãi nói: "Đúng! Đúng! Hắn có nói như vậy! Buồn cười, lúc ấy ta lại không phát hiện ra có chỗ nào không đúng. . ."

Hai người nhìn nhau, đều thấy được vẻ chấn kinh trong mắt đối phương.

Lý Trường Giang trầm giọng nói: "Sau khi hắn đi ra ngoài mà còn có thể nhớ kĩ những gì đã trải qua, chuyện này cũng là chuyện bình thường thôi. Nhưng đi vào huyễn cảnh này, là huyễn cảnh bản năng, không thể nào để cho thần chí thanh tỉnh ký ức hoàn chỉnh đi vào, huyễn cảnh bản năng chỉ để cho người ta còn lại phản ứng tự nhiên nhất, cho nên mới có câu nói tam mạc ngũ bình, bởi vì đó là phản ánh bản tính của con người."

"Nhưng mà Tả Tiểu Đa vẫn nhớ được."

Hồ Nhược Vân cũng trịnh trọng nói: "Nói như vậy. . ."

Lý Trường Giang đưa tay cầm lấy điện thoại trên bàn, sắc mặt có chút kinh hỉ: "Chuyện này, nhất định phải báo lên. Nếu Tả Tiểu Đa có được năng lực chống cự huyễn cảnh bản năng thì tinh thần lực của hắn đã vượt qua tiêu chuẩn của võ giả bình thường, hắn chính là nhân tài chất lượng tốt."

"Đừng!"

Hồ Nhược Vân giữ tay Lý Trường Giang lại, gấp rút gặn hỏi: "Tả Tiểu Đa thí luyện, ngoại trừ hiệu trưởng ngươi ra thì còn ai có thể nhìn thấy nữa?”

Lý Trường Giang ngây ra một lúc, nói: "Trong trường thì chỉ có mình ta có quyền hạn này."

Hai mắt Hồ Nhược Vân lóe sáng: "Nói cách khác, ngoại trừ ngươi ra thì không có ai khác nhìn thấy được?"

"Đúng vậy." Lý Trường Giang không hiểu, hỏi: "Ngươi muốn nói cái gì?"

"Chuyện này nhất định không được báo lên!"

Hồ Nhược Vân giật lấy điện thoại trong tay Lý Trường Giang, nói: "Báo cáo lên chỉ làm cho Tiểu Đa tăng thêm nguy cơ bại lộ. . . nếu đúng là nhân tài tốt về mặt tinh thần lực thì thêm một người biết thì sẽ nguy hiểm thêm một phần!”

Lý Trường Giang do dự nói: "Nếu như Tiểu Đa được ghi nhận là thiên tài thì cho dù sau đó hắn đi Kinh Cức Lộ, bị cao tầng biết hắn có đánh giá là tả đạo ma tâm thì cũng sẽ suy tính thêm một chút, vẫn có lợi ích."

"Không! Chờ hắn tự nhiên trưởng thành đến mức đó, sau đó ngươi mới báo cáo chuyện này lên, kết quả vẫn như nhau."

Hồ Nhược Vân không chút nhượng bộ: "Mà một ghi dánh sách thiên tài lộ ra thì sẽ khiến cho Tiểu Đa gặp vô số nguy hiểm. Khả năng chết yểu quá lớn! Ta không thể để cho học sinh của ta rơi vào nguy hiển như vậy được!"

Lý Trường Giang nhíu mày: "Ngươi không tin tưởng. . . ?"

Hồ Nhược Vân không nhường chút nào: "Ngươi có thể tin tưởng sao?"

Lý Trường Giang bị ánh mắt của vợ mình đánh bại, nói: "Được."

Hồ Nhược Vân khí thế hùng hổ gặn hỏi: "Được cái gì?"

Lý Trường Giang chán nản nói: "Không báo lên."

Hồ Nhược Vân hừ một tiếng, nhanh nhẹn đi ra ngoài.

"Coi như ngươi biết điều!"

Lý Trường Giang nhìn Hồ Nhược Vân đi ra ngoài, một lúc sau, sắc mặt âm tình bất định, nhớ tới động tác của Tả Tiểu Đa trước khi đi, nhịn không được hừ một tiếng, nhìn thấy văn phòng to như vậy mà chỉ còn lại có một mình mình, sắc mặt cũng thả lỏng ra.

Đi đến cửa sổ, nhìn thấy Hồ Nhược Vân đã đi xa, lúc này cảm giác áp lực đó mới hoàn toàn biến mất, toàn thân nhẹ nhõm hơn. Thở dốc một hơi, lập tức nhảy cẩng lên.

"Yes!"

. . .

Sau bữa cơm trưa.

Lớp Võ Sĩ 9.

Hồ Nhược Vân dẫn Tả Tiểu Đa đến báo tin.

Cửa ra vào ngay đó.

Giáo viên bên trong cũng không có ra đón, không có bất kỳ quá trình giao tiếp gì.

Võ giả phải tự đi con đường của mình, phải tự mở ra cánh cửa của mình.

Đi tới cách cửa ra vào chừng bảy tám mét, Hồ Nhược Vân dừng bước lại, quay đầu nhìn Tả Tiểu Đa bên cạnh, nở nụ cười từ ái, nói: "Tiểu Đa, đi thôi, con đường của ngươi ở ngay trước mặt, đẩy nó ra, cánh cửa vỏ giả của ngươi!"

Vành mắt nàng có chút phiếm hồng.

Nhìn gương mặt nhỏ còn tràn đầy non nớt của Tả Tiểu Đa, Hồ Nhược Vân có cảm giác như con chim non mà mình nuôi lớn sắp bay ra ngoài, không nỡ để nó rời xa mình.

Nhưng nàng không thể ngăn cản.

Nàng biết, Tả Tiểu Đa hi vọng ngày này như thế nào.

Tả Tiểu Đa trầm mặc một chút, nói: "Vâng."

Hắn quay đầu, từng bước đi tới chỗ cửa ra vào.

Hồ Nhược Vân đứng im tại chỗ, nhìn Tả Tiểu Đa từng bước đi xa, rốt cục run giọng nói: "Tiểu Đa, không sợ chịu bao nhiêu khổ, chị bao nhiêu tội, nhất định phải vượt qua long môn trước hai mươi tuổi!"

Tả Tiểu Đa cũng không có dừng bước lại, hình như là không có nghe được.

Đi một mạch mười bước, đã đứng ở trước cửa.

Hắn ngừng một chút, đột nhiên quay đầu lại, phi nước đại đến bên cạnh Hồ Nhược Vân, ôm lấy nàng, giống như là ôm người mẹ tới tiễn con, đầu dụi vào vai Hồ Nhược Vân, cả buổi cũng không nói gì.

Hồ Nhược Vân vui mừng cười, vỗ vỗ vai Tả Tiểu Đa: "Đi thôi, đứa nhỏ này, vẫn còn trong trường học mà, đâu phải là không còn gặp lại nhau nữa đâu."

Tuy nói như vậy, nhưng giọng nàng cũng có chút nghẹn ngào.

Trong mắt như nhìn thấy thời gian đag tua ngược lại, sáu năm qua, Tả Tiểu Đa cố gắng đủ thứ, từng cảnh tượng ấy hiện lên trước mắt nàng.

Sau một lúc lâu, Tả Tiểu Đa ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói: "Cô Hồ, cảm ơn cô!"

Hắn lui ra phía sau hai bước, cúi đầu thật sâu: "Học sinh cả đời này vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên cô Hồ. Cô bảo trọng!"

Hồ Nhược Vân hít một hơi thật sâu, cố gắng cười, gật gật đầu, không nói thêm gì nữa.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.