Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Ta Bị Zombie Cắn

Chương 402:

Chương 402

Gái đẹp bên trong hầm trú ẩn!

sharedby: truyendichgiare.com


Biên dịch:Hoangzil

"Đi ra!"

Trương Thành dùng giọng nói hung ác, hướng về phía bụi cây hét lớn.

Mà Điền Mặc Lan lúc này làm một dấu hiệu.

Trương Thành hiểu ngay được ý tứ của cô, thân mình liền khom lại, bước chân nhẹ nhạng, chậm rãi tới gần.

ị Zombie Cắn Trailer

Hai người tư từ tiếp cận mục tiêu

Tại bụi cây mà người nào đó đang ẩn nấp, đang đinh bước ra bên ngoài.

Lúc này, Điền Mặc Lan quyết đoán lập tức bắn tới.

Chíu chíu chíu!

Tiếng súng vang lên.

Cố ý bắn trật vào thân cây.

Thân cây bị một loạt đạn bắn nát, vụn gỗ rơi lả tả trước mặt người kia.

Mà lúc này, Trương Thành bước nhanh tới, vọt tới trước mặt người kia, hung hăng dá ra một cước.

Một cước này, đá vai của người kia, trực tiếp khiến hắn "Hắn" bị đá ngã trên mặt đất.

"Nữ nhân sao?"

Trương Thành nhìn người đang ngã trên mặt đất, người đó đang mặc một áo khoác quân đội, tay đang ôm lấy bả vai, miệng phát ra âm thanh khốn khổ "A a", trên mặt lộ ra bộ dạng đau đớn.

Lúc này, Điền Mặc Lan cũng đi tới, cô cẩn thận quan sát xung quanh, cũng không có bất cứ người st nào khác.

Trương Thành lúc này đã bắt đầu lục soát người phụ nữ này.

Kể cả ngực hay bộ phận thầm kín cũng không hề buông tha.

Sau khi đã kiểm tra toàn bộ, chắc chắn rằng không xuất hiện thứ gì đó ở đũng quần.

Trên người phụ nữ này không có bất cứ một thứ vũ khí gì, Trương Thành mới bắt đầu kiểm tra tay của nữ nhân.

Mặc dù trên tay rất nhiều vết rách, nhưng không phải là tay của người tập luyện, không giống là người đã thường tiếp xúc với các loại vũ khí, cũng không giống như là lao động nặng.

Trương Thành cầm chai nước đổ lên mặt của nữ nhân.

Mặc dù vô cùng bẩn thỉu, nhưng sau khi tẩy rửa lộ ra một làn da trắng nõn nà.

Trương Thành cũng xem qua trên người nữ nhân này, toàn thân không có chút sẹo vả.

Trương Thành quay quavowis Điền Mặc Lan lắc đầu, nói ra: "Không giống như là ác ôn, cũng không giống từng bị hành hạ."

Virus bộc phát hơn nửa năm.

Còn những người có thể sống sót, tuyệt đại đa số, đều từng phát sinh chiến đấu với Zombie , hơn nữa, vì cầu sinh, cũng phải lao động cùng nam nhân.

Còn chưa từng chiến đấu với Zombie ,thì những nữ nhân sống sót này hầu như là đồ chơi tình dục của đàn ông.

Các cô bị ác ôn bắt về, nhận sự tra tấn cùng lăng nhục, đến khi đám lưu manh chán thì sẽ bị vứt bỏ.

Bởi vậy, muốn khám phá thân phận thực sự của một phụ nữ khá dễ dàng.

Trực tiếp kiểm tra tay của phụ nữ, kiểm tra thân thể của phụ nữ

Kể từ đó, có thể đưa ra những phán đoán cơ bản thân phận của các cô gái đó.

Điền Mặc Lan hỏi nữ nhân: "Đừng sợ hãi, ngươi tên là gì?, nhà ở nơi nào?"

Nữ nhân hoảng sợ nhìn về phía Trương Thành, hồi đáp: "Quản Ánh Tuyết, nhà tại thành phố Đông Hải Quận Cẩm Giang."

Điền Mặc Lan hỏi tiếp: "Vì sao lại ở chỗ này?"

Quản Ánh Tuyết hồi đáp: "Bà của tôi qua đời, tôi đại biểu cho cha mình về đây tham gia tang lễ, về sau trong thôn xuất hiện những tên điên loạn, khắp nơi cắn người, tôi liền lên xe chạy thoát, đi đến đây thì xe hết xăng, phải trốn ở bên trên núi. . ."

Trương Thành hỏi: "Quần áo trên người ngươi là lấy từ nơi nào?"

Quanh khu này cũng không có thị trấn nào cả.

Hơn nữa, dựa theo lời nói của Ánh Tuyết, có thể suy đoán ra, gia cảnh của cô ấy

Quản Ánh Tuyết loại người can đảm này, chắc chắn không dám xuống các thị trấn thôn làng tìm kiếm vật tư.

Quản Ánh Tuyết hồi đáp: "Trên núi này có một cái hầm, trong động có thực phẩm, quần áo cũng đều lấy bên trong hầm."

Trương Thành nói ra: "Mang bọn ta qua đó xem một chút."

Quản Ánh Tuyết đi trước dẫn đường, còn Trương Thành cùng Điền Mặc Lan lững thững đi theo phía sau.

Điền Mặc Laluôn cảnh giác chú ý động tĩnh xung quanh.

Hiện tại thời đại này, lòng người khó dò.

Nàng cũng không thể xác định, Quản Ánh Tuyết có nói thật hay đang lừa cô cùng Trương Thành vào một cái bẫy.

Nếu như Quản Ánh Tuyết chỉ là mồi nhử, vậy tình cảnh của cô cùng Trương Thanh đang rất nguy hiểm.

Trương Thành cũng duy trì cảnh giác cao độ.

Hắn đã từng gặp phải một lần "Tiên nhân khiêu" .

Bởi vậy, cho dù là nữ nhân có xinh đẹp bao nhiêu, dáng vóc có mê lý ra sao, Trương Thành đều hành động cẩn thận lục soát, loại bỏ tất cả nguy hiểm cho dù nhỏ nhất.

Dưới sự dẫn đường của Quản Ánh Tuyết, Trương Thành cùng Điền Mặc Lan đi tới mộtsơn động.

Sơn động còn có một cánh cổng sắt.

Trương Thành nói ra: "Hẳn là hầm trú ẩn đã bị bỏ hoang."

Trên núi ngoài thôn của nhà bà ngoại hắn, cũng đã từng gặp những sơn động tương tự.

trước đây là hầm trú ẩn, sau này bỏ phế, liền n dân lợi dụng để dự trữ những thực phẩm như khoai lang, đậu phụng..

Về sau, có một số hầm trú ẩn còn bị lợi dụng để mở song bạc, thậm chí là nơi để chế tạo thuốc giả.

Sau khi mở cửa sắt ra.

Quản Ánh Tuyết liền đi vào trước.

Điền Mặc Lan theo ở phía sau, còn Trương Thành ở bên ngoài canh gác cửa sắt.

Điền Mặc Lan đi vào bên trong xác nhận, trong động chắc chắn không còn người nào khác ẩn nấp.

Một lát sau.

Trong động truyền ra thanh âm của Điền Mặc Lan.

Điền Mặc Lan nói vọng ra: "Lão công, bên trong không có nguy hiểm."

Trương Thành lúc này mới bước vào bên trong hầm trú ẩn.

Hầm trú ẩn bên trong quả thực chứa một số lượng lớn khoai lang, đậu phộng, gạo.

đều đựng trong bao tải buộc kỹ, chất thành một đống lớn.

Trên tường còn có áo khoác áo mưa, dưới đất còn có củi lửa, cỏ khô.

Một số thanh củi còn có lỗ thủng.

Trương Thành lấy đèn pin chiếu vào hỏi: "Muốn khoan gỗ để đánh lửa hả?"

Quản Ánh Tuyết hồi đáp: "Nhưng không thành công."

Đánh lửa cũng cần phải có kỹ xảo.

Đương nhiên, Trương Thành chưa thử cách đánh lửa này, cũng không biết đến độ khó của nó, dù sao dùng bật lửa vẫn tiện hơn.

Mà Quản Ánh Tuyết có thể sống sót đến bây giờ, hoàn toàn dựa vào khoai lang đậu phộng cất giữ bên trong hầm trú ẩn.

Mặt khác, thỉnh thoảng ra bên ngoài hái chút quả dại để cải thiện bữa ăn.

Lúc này, Trương Thành liền đánh dấu vị trí của họ trên tấm bản đồ của hắn.

Nơi này khoai lang, đậu phộng các loại, đều là vật tư, cứ xem như là một nhà kho dự trữ đồ ăn cho cứ điểm của hắn.

Quản Ánh Tuyết thận trọng hỏi: "Ài… các người có thể dẫn ta đi cùng hay không?, bố của tôi là chủ tịch Quản Trọng Vân của Minh Phẩm bách hóa, ông ta nhất định sẽ hậu tạ các người một số tiền lớn."



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch