Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Sắc Nước Hương Trời

Chương 165: 92 (2)

Chương 165: 92 (2)
. ."

Vân Phương chu chu mỏ: "Người ngoài lại không biết, đều cười nhạo Lỗ Trấn đần." Tức chết nàng ta, rõ ràng là Lỗ Trấn nhìn ra nàng ta tốt hơn Tứ muội muội.

Tam phu nhân không tranh luận điều nay với nữ nhi, nói tiếp về Tống Gia Ninh: "Dù sao Hoàng Thượng tuyệt không cho Tứ muội muội con làm chánh phi như vậy đâu, Trắc Phi, có lẽ còn có thể."

Trắc Phi còn không phải là thiếp?

Vân Phương rốt cuộc dễ chịu một chút, chỉ cần Tứ muội muội đừng làm Vương Phi, Trắc Phi hoặc là không trúng tuyển, nàng ta đều có thể tiếp nhận.

~

Hoán Nguyệt Cư, Lâm thị lo lắng xin mẹ chồng giúp đỡ: "Nương, An An là người nhìn nó lớn lên, tính tình của con bé không đảm đương nổi Vương Phi cũng làm không tốt Trắc Phi, hết lần này tới lần khác lớn lên. . . Nương, chúng ta có thể nghĩ biện pháp miễn cho An An đi chọn tú không?"

Hiện tại Lâm thị chỉ hận nữ nhi sinh ra quá đẹp, nếu là xấu một chút, cộng thêm thanh danh tham ăn, bà cũng không cần lo lắng.

Thái phu nhân thở dài, ôm Tống Gia Ninh nãy giờ vẫn không lên tiếng nói: "Nếu là sớm nhận được tin tức, chúng ta còn có thể an bài An An giả bộ bệnh né đi, nhưng vừa vặn Cao công công cũng đã nhìn thấy, An An nào có một chút gì của bộ dạng sinh bệnh chứ? Vừa nghe nói tuyển tú liền lập tức sinh bệnh, mặc cho ai cũng sẽ không tin, chỉ biết không công đắc tội Hoàng Thượng."

Lâm thị trong lòng cảm giác nặng nề.

Thu Nguyệt hỗ trợ nghĩ kế, nhỏ giọng nói: "Phu nhân, nghe nói tiền triều trong cung tuyển tú, có tú nữ không muốn trúng cử, liền cố ý ăn chút gì đó khiến giọng nói khó nghe, hoặc là ở dưới nách động động tay chân. . ."

Còn chưa nói xong, đã bị Thái phu nhân bác bỏ: "An An vào cung, trong cung các quý nhân cũng đều đã từng khen quá bộ dáng con bé tốt, những thứ biện pháp này quá dễ dàng bị phơi bày." Chính là bởi vì cháu gái lớn lên tốt, hai năm qua trong cung có yến hội, bà mới không có gọi cháu gái đi, các hoàng tử ngược lại còn tốt, Thái phu nhân còn sợ cháu gái bị Hoàng Thượng tuổi gần năm mươi tuổi nhìn trúng.

Chủ tớ thương nghị hồi lâu, cuối cùng lại phát hiện, căn bản là không có cách ngăn cản Tống Gia Ninh tiến cung tham tuyển.

Nhìn khuôn mặt lo lắng trùng trùng của mẫu thân, Tống Gia Ninh có chút muốn cười lấy lại tinh thần, kéo tay mẫu thân nói: "Nương, Hoàng Thượng cho các vương gia chọn Vương Phi, con khẳng định không được chọn, người đừng lo lắng." Thọ vương, Cung Vương, một là Hoàng Thượng tương lai, một người cũng là Vương Gia nghiêm túc, Vương Phi làm sao có thể đến phiên nàng một Tứ cô nương từ bên ngoài đến của Quách gia?

Tống Gia Ninh thật sự không có chút lo lắng nào.

Nữ nhi giọng nói nhẹ nhàng, như thể "việc chắc chắn nhất định không được trúng tuyển" là chuyện đáng để kiêu ngạo, trên mặt Lâm thị gượng cười, trong lòng càng bất an. Đứa nhỏ ngốc này, cũng bởi vì không phải cô nương con vợ cả Quách gia, luôn tự coi nhẹ mình, mới có thể vô cùng cao hứng khi được gả cho Lỗ Trấn, không chút nào nghĩ tới, chỉ bằng gương mặt đó của con bé, đừng nói Vương Phi, cung phi. . .

Nghĩ đến nơi này, sắc mặt Lâm thị đại biến, đầu tiên bà sợ nhất là nữ nhi bởi vì tư sắc bị chỉ làm Trắc Phi của Vương gia nào đó, sau khi vào phủ bị chủ mẫu tương lai khi dễ, hiện giờ lại nghĩ đến nữ nhi có khả năng sẽ bị Tuyên Đức Đế tuổi gần năm mươi vừa ý, Lâm thị đâu chỉ là sợ hãi, lòng bà cũng sắp vỡ vụn rồi, hoảng sợ nhìn Thái phu nhân.

Mẹ chồng nàng dâu hiểu rõ lòng dạ của nhau, nhưng nhìn Tống Gia Ninh phi thường "Tự tin", hai người cũng không có biểu hiện ra ngoài, trước đuổi Tống Gia Ninh dẫn Mậu Ca Nhi ra phía sau viện chơi, mẹ chồng nàng dâu lại tiếp tục suy nghĩ biện pháp.

Nắng chiều chưa xuống, Quách Kiêu trở về phủ trước Quách Bá Ngôn một bước, quan phục cũng không có đổi, đã đi thẳng đến Lâm Vân Đường.

"Mẫu thân, trên đường ta nghe dân chúng nói, trong cung muốn tuyển tú nữ?" Hành lễ xong, Quách Kiêu vẻ mặt nghiêm túc hỏi.

Con riêng không có tình cảm gì với bà, Lâm thị đoán không ra tâm tư của con riêng, nên cũng không có lộ ra lo nghĩ của mình, cười yếu ớt nói: "Đúng vậy, tên của Tứ muội muội con đã ghi lên rồi, ba ngày sau liền phải tiến cung. Thế tử ngồi đi, uống một ngụm trà."

Quách Kiêu gật gật đầu, ngồi xuống ở dưới tay trái Lâm thị, uống hết trà, hắn nhìn ngoài cửa, trêu ghẹo nói: "Sao không thấy Tứ muội muội? Có phải xấu hổ trốn đi rồi hay không?"

Nữ nhi làm sao mà xấu hổ, rõ ràng là không tim không phổi vô lo vô nghĩ, nhưng Lâm thị lại chỉ có thể im lặng ngầm thừa nhận.

Trong đầu bỗng dưng hiển hiện một màn vào tết Trung Nguyên năm trước kế muội bị Thọ vương ôm vào trong ngực kia, Quách Kiêu siết chặc chén trà.

Nhưng vào lúc này, Quách Bá Ngôn đã trở về.

Trong thính đường hai mẹ con cũng đứng lên, nhìn thấy trượng phu, Lâm thị rốt cuộc không che giấu được lo âu trong lòng, khuôn mặt hiện lên u sầu.

Quách Bá Ngôn liếc mắt một cái liền nhìn ra, dăm ba câu đuổi con trưởng chướng mắt đi, ông kéo tay Lâm thị đi vào nội thất.

"Thiếp không muốn An An tiến cung." Phu thê một chỗ, Lâm thị dựa vào trong ngực nam nhân, mẹ chồng không giúp được gì, bà chỉ có trông chờ vào trượng phu.

Quách Bá Ngôn đã sớm cân nhắc qua việc này, cười nói: "Yên tâm đi, nếu như ta không đoán sai, thì Hoàng Thượng bảo nữ nhi của quan lớn tham tuyển chỉ là vì góp cho đủ số, một người cũng sẽ không chọn, bằng không thì Duệ Vương hẳn là nên suy nghĩ nhiều."

Thọ vương là thân đệ Sở Vương, cho Thọ vương chọn thê tộc đắc lực, liền tương đương với nâng Sở Vương lên. Đồng thời chọn phi, bên này chọn nữ nhi của quan lớn cho Thọ vương, Tứ hoàng tử Cung Vương tự nhiên cũng phải chỉ cho một người không sai biệt lắm, kể từ đó, bốn Vương gia, chỉ có thê tộc của Duệ Vương là thấp, Hoàng Thượng xưa nay công bằng, tuyệt sẽ không cho phép loại chuyện này phát sinh.

"Vậy, Hoàng Thượng sẽ không sẽ. . ." Lâm thị cắn cắn bờ môi, câu nói kế tiếp có chút khó mà mở miệng.

Quách Bá Ngôn nhìn chằm chằm vào bờ môi hồng hồng của bà, sững sờ chốc lát mới phản ứng tới thê tử là đang hoài nghi Tuyên Đức Đế tham lam nhan sắc của kế nữ, nhất thời nở nụ cười, giống như trừng phạt nhéo hai cái lên eo nhỏ mảnh khảnh của Lâm thị: "An An chỉ lớn hơn Đoan Tuệ một tuổi, Hoàng Thượng làm sao lại vừa ý biểu tỷ muội của nữ nhi mình? Có thời gian quan tâm bậy bạ, không bằng suy nghĩ một chút hầu hạ ta như thế nào đi."

Nói xong ôm ngang Lâm thị lên, đi đến màn trướng. Mấy ngày hôm trước nguyệt sự của thê tử đến, ông sáng nay đã bắt đầu nhớ thương rồi.

Lâm thị đứng ngồi không yên cả ngày, Quách Bá Ngôn vậy mà chỉ muốn khoái hoạt, bà bực bội, lại vừa không khỏi nhẹ nhàng thở ra.

Bà tin tưởng Quách Bá Ngôn, nếu như ông khẳng định như vậy, chuyến đi vào nội cung ba ngày sau của nữ nhi, nhất định sẽ bình an vô sự.

Tác giả có lời muốn nói: Tuyên Đức Đế: nghe nói ngươi hiểu trẫm rất rõ?

Quách Bá Ngôn: chẳng lẽ không phải?

Tuyên Đức Đế: ngươi đoán đi.

Quách Bá Ngôn: . . . Ta về nhà ôm vợ ngủ thôi.

Hắc hắc, nếu như các ngươi nhiệt tình một chút, đêm nay khả năng sẽ tứ hôn a ~







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch