Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 630: Hóa Giải ? (2).

Chương 630: Hóa Giải ? (2).




Dịch: lanhdiendiemla.

- Thích làm thế nào thì làm.

Gia Tĩnh đế đau tới méo mặt:

- Thẩm đại nhân ngươi không phải xử lý xong rồi sao? Còn cần trẫm quyết thêm gì nữa?

Rồi mất kiên nhẫn phất tay:

- Mau mau xéo về đi, trước tiên đối phó với thi Hương xong, rồi chúng ta tính nợ sau.

Thấy hoàng đế đau tới mặt mày vặn vẹo, càng ngày lại càng đau, nếu còn ở lại, nhất định sẽ thành đối tượng phát tiết của ông ta, Thẩm Mặc chỉ đành vội cáo lui.

Lúc này cửa cung đã khóa, không có lệnh của hoàng đế, không ai được phép mở cửa... Hiện giờ Gia Tính đế vừa đau và giận, như con nhím toàn thân đầy gai, ai còn dám đi chọc ghẹo vào? Lý Phương đành an bài y qua đêm tạm trong phòng trực ban của thị vệ, đợi trời sáng mới ra.

Gian phòng mà Thẩm Mặc ở là của một giáo úy ngự lâm quân, ngự lâm quân đầu xuất thân thế gia huân tước, không thiếu công tử của hoàng thân quốc thích, cho nên ăn uống ở nghỉ đều rất chú ý, trong hàng ngũ quân đội của Đại Minh, là một dị loại duy nhất.

Ngồi trong gian phòng cầu kỳ sạch sẽ một lúc, Thẩm Mặc cởi quan phục, còn chưa rửa mặt xong đã có sĩ tốt đem cơm tối tới, mặc dù chỉ có một canh bốn món ăn, nhưng đầu bếp làm rất ngon, cứ như được hưởng linh khí của ngự trù, khiến cho y thiếu chút nữa nuốt cả lưỡi... Đương nhiên chuyện này liên quan tới việc mấy ngày qua ăn uống không ra sao, lúc này mới được thả lỏng.

Ăn uống no đủ xong, lính hậu cần dọn dẹp sạch sẽ, Thẩm Mặc thổi tắt đèn, lần mò lên giường, tựa hồ là ngủ rồi.

Nhưng nếu đi tới gần bên giường, ngươi sẽ phát hiện ra đôi mắt đen sáng rực của y đang nhìn nóc nhà xuất thần. Đúng thế, phát sinh ra chuyện như vậy, dù là kẻ vô tâm tới đâu cũng chẳng ngủ nổi.

Tâm tình của Thẩm Mặc lức này hẳn phải đa phần là vui vẻ, thái độ của hoàng đế mặc dù ác liệt, nhưng vẫn tán đồng phương thức xử lý vấn đề của y.

Thẩm Mặc sở dĩ cố chấp không mở hộp tiết lộ chân tướng với quan viên, bởi vì làm như thế hậu quả vô cùng nghiêm trọng. Lộ đề quy mô lớn trong trường thi, dù ở bất kỳ triều đại nào cũng là vụ án lớn kinh động làm vạn người chú ý, nhất định phải do Đại Lý tứ khanh, thượng t hư hình bộ, ngự sử Đô sát viện cùng xử án, rồi xử lý thật nặng, tuyệt đối không dung tha...

Đương nhiên đó là cách nói đường đường chính chính, trên thực tế mỗi lần tam pháp tam ti hội thẩm, bởi vì liên quan tới quá nhiều phương diện, nên đều biến thành so kè thế lực của các bên.

Kết quả cuối cùng thường thường là thể diện của kẻ nào lớn sẽ giành được thắng lợi cuối cùng, cho nên kết quả "hội thẩm", tất nhiên phục tùng kẻ thắng lợi, đó chính là chính trị.

Lại nhìn danh sách quan viên Đại Minh hiện nay, Hà Tân hình bộ thượng thư, Vạn Thái Đại Lý Tự khanh, đó đều là cốt cán của Nghiêm đảng; ban đầu tả đô ngự sử Chu Duyên vẫn còn thì có thể đối kháng một hồi, nhưng ông ta mùa hè bệnh nặng, tới già vẫn chưa quy trở về nha môn làm việc, căn bản không hi vọng gì được.

Nói ra xem như Từ các lão gặp phải năm xung khắc, khó khăn lắm mới tìm được chiến hữu có thực lực, kết quả người già người bệnh, tạo thành thế lực sút giảm nghiêm trọng, tức thì không thể kháng cự lại Nghiêm đảng nữa.

Biết rõ không thể làm được mà vẫn làm, đa phần thì đều trở thành anh hùng, nghĩa sĩ, được vạn dân kính ngương. Chỉ có ở trong quan trường, nó lại trở thành danh từ thay thế cho tự chuốc lấy cái chết, ngu không gì bằng, không được phép thử.

Cho nên Thẩm Mặc bỏ lựa chọn tốt nhất mà dùng cái kém hơn, dùng phương thức không chính thức cáo trạng với hoàng đế... Y tin rằng, với sự thông minh tuyệt đỉnh của Gia Tĩnh đế, nhất định là biết kẻ nào làm, nhưng với cái tính qua được thì cho qua của Gia Tĩnh đế, không có khả năng truy cứu chuyện này cho tới cùng, nếu không nhổ củ cải rút cả bùn lên thì muốn giải quyết hậu quả rất rắc rồi.

Đối với Gia Tĩnh đế chuyện lãng phí thời gian, hảo tổn tinh lực, lại không có lợi gì cho tu luyện, làm gì có chuyện bỏ công ra làm.

Vì thế sau khi qua tức giận ban đầu, Gia Tĩnh đế mau chóng tán đồng lựa chọn của Thẩm Mặc, đem chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ thành không. Đương nhiên cảnh cáo nghiêm khắc kẻ nào đó thì không thể thiếu được! Thực sự là không còn coi ai ra gì nữa, nếu như không chỉnh đốn, tên gia hỏa đó phản mất.

- Lễ bộ thượng thư Ngô Sơn...

Trong cung Ngọc Hi, sắc mặt hoàng đế cực kỳ khó coi, hỏi:

- Hắn là ai thế nhỉ? Hình như là đồng hương của Nghiêm các lão à?

Đề thi ngoại trừ người ra đề là Thẩm Mặc ra thì chỉ có thượng thư lễ bộ là có thể nhìn thấy, chuyện này Thẩm Mặc vạch trần ra trước, tất nhiên có thể gạt ra ngoài, vậy kẻ hiềm nghi lớn nhất chính là Ngô Sơn, vừa thay thế Triệu Trinh Cát.

Lý Phương nghe thế mừng thầm, ngoài mặc thì không có chút biến đổi nào, gật đầu đáp:

- Chủ nhân trí nhớ rất tốt, Ngô bộ đường là người Cao An Giang Tây, có thể coi là đồng hương rất gần của Nghiêm các lão rồi.

Dừng lại một chút, ông ta thêm vào câu khiến người ta ngạc nhiên:

- Có điều Ngô bộ đường thanh danh xưa nay không tệ, không thể làm ra loại chuyện này.

- Lòng người như đầm nước...

Gia Tĩnh đế cảm thán:

- Không đúng, nước chẳng thể so với nước, nước chảy xuống, còn con người thì luôn hướng tới chỗ cao...

Lý Phương hiểu ra ý tứ của Gia Tĩnh đế, ông ta nói Ngô Sơn ban đầu là lễ bộ hữu thị lang, còn xếp sau tả thị lang Viên Vĩ, nhưng lại leo lên trước, hiển nhiên là không tách rời sự ủng hộ của Nghiêm các lão.

Từ đó mà suy, vì sao Nghiêm các lão lại ủng hộ Ngô Sơn? Còn chẳng phải vì hai người là đồng hương sao? Lùi thêm một bước nữa, hiển nhiên cho dù Ngô Sơn có quý trọng thanh danh, vì vị trí lễ bộ thượng thư cũng sẽ bám đít Nghiêm các lão.

- Của biếu là của lo, của cho là của nợ.

Lý Phương mặt đầy cảm khái nói:

- Xem ra Ngô bộ đường làm thế cũng vì báo ân.

Một câu nói thôi đã đem sự chú ý của Gia Tĩnh từ Ngô Sơn tức thì chuyển sang cha con họ Nghiêm.

- Từ lúc nào mà quyền bính của trẫm có thể dùng để tặng ân tình thế này?

Gia Tĩnh đế nghe vậy cả giận:

- Hừ, Nghiêm các lão tặng Ngô Sơn chức lễ bộ thượng thư, Ngô Sơn đem thi hương của trẫm ra để đáp lại "ân tình đề bạt" của Nghiêm các lão.

Người thông minh luôn có sức tưởng tượng phong phú, hơn nửa cực kỳ tin tưởng vào phán đoán của mình. Vừa nghĩ thế, Gia Tĩnh như muốn nổ tung, không kìm được cơn giận nói:

- Quốc gia không phải là đồ chơi cho Nghiêm Tung và Ngô Sơn tùy ý làm gì thì làm! Trong mắt bọn chúng có còn hoàng đế này nữa không?

- Bệ hạ bớt giận.

Lý Phương nói nhỏ:

- Hay là ngày mai nô tài truyền Ngô Sơn vào trả lời, nếu như việc này là chính xác hãy trừng phạt ông ta... Cùng với những kẻ kia cũng không muộn.

Nhưng Gia Tĩnh đế lại lắc đầu:

- Ngươi mặc dù nhiều tuổi hơn Thẩm Mặc, nhưng nhìn vấn đề không bằng y... Nếu như trẫm muốn làm lớn chuyện lên còn ngồi đây suy đoán với ngươi làm gì? Trực tiếp cho bọn chúng vào ngục, Lục Bỉnh có cách làm bọn chúng khai nhận.

Tới đó thở dài:

- Nhưng hiện giờ thế cục không cho phép, nên đánh để bọn chúng được lợi.

- Chẳng lẽ chuyện này cứ bỏ qua như thế sao?

Lý Phương có hơi thất vọng.

- Bỏ qua? Đương nhiên là không thể bỏ qua.

Gia Tĩnh đế hừ lạnh một tiếng:

- Bình sinh trẫm hận nhất là bị người ta lừa gạt, cái đầu chó của Ngô Sơn chẳng qua là gửi tạm trên đầu hắn mà thôi... Trẫm viết một phong thư, ngươi đưa cho Nghiêm các lão.

Giọng Gia Tĩnh ngày càng lớn, hai mắt ngày càng mở to:

- Đọc ngay trước mặt cho cha con bọn chúng nghe.

Nói xong vùng bút như rồng bay phượng múa viết thánh huấn, sai Lý Phương trời sáng thì đi truyền chỉ.

Khi chuông báo canh vang lên, mặt trời sắp sửa xuất hiện, cửa cung Tây Uyển chầm chậm mở ra, kiệu của Lý Phương và Thẩm Mặc đồng thời rời cửa cung, một người đi về hướng đông, một người đi về hướng tây.

Một trận cuồng phong bạo vũ tựa hồ chưa nổi lên đã bị ấn xuống, nhưng luồng khí nóng căn bản chưa tiêu tan, sự tình có phát triển đúng như mong muốn của Gia Tĩnh đế, chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ thành không có được hay không?

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch