WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 423: Thương Lãng Đình (2).

Chương 423: Thương Lãng Đình (2).




Dịch: lanhdiendiemla.

- Ha ha ha...

Nhân lúc Lục Tích còn nhẫn nhịn được, Lục Đỉnh vội nói:

- Đánh nhau vỡ đầu té ra là người nhà cả... Nếu thái độ Tử Ngọc đã thành khẩn như thế, phải chăng đại nhân nên trả cho cháu nó đồ của nó chứ?

- Đồ gì nhỉ?

Thẩm Mặc quay đầu lại hỏi Hoàng Cẩm đứng đằng sau lưng:

- Ngươi có biết không?

Nhưng lại thấy Hoàng Cẩm hai mắt phun lửa nhìn khuôn mặt ngọc của Lục công tử, cứ như muốn ăn sống nuốt tươi hắn.

Thẩm Mặc nhún vai, quay sang hỏi Lục Tích:

- Hình như người tùy tùng này của ta có vẻ rất giận dữ.

Lục Tích ngay từ đầu chỉ chú ý đấu khẩu với Thẩm Mặc, không nhìn thấy người đứng sau y, lúc này mới nhận ra Hoàng Cẩm, mặt ngọc trở nên âm trầm, lạnh lùng nói:

- Thẩm đại nhân, tùy tùng của ngài lai lịch không nhỏ.

Thẩm Mặc làm ra vẻ nhìn Hoàng Cẩm khinh miệt, lạnh nhạt nói:

- Hắn hả, vốn ban đầu nhận một công việc ở cục chế tạo, kết quả sau này bị người ta hại cho khuynh gia bại sản, chủ nợ tới tận cửa, chỉ đành chạy tới chỗ bản quan kiếm cơm mà thôi.

- Đại nhân nói thế có ý gì?

Lục Tích gằn giọng hỏi.

- Ngươi rõ hơn ai hết.

Thẩm Mặc cười khẩy.

Không khí trong phòng tức thì từ quái dị chuyển sang căng thẳng, hai người lạnh lùng nhìn nhau, nếu như không có gì bất ngờ, một khắc sau sẽ phân thắng bại.

May có lão hồ ly Lục Đỉnh ở đây, ông ta vội vàng cắt đứt ánh mắt hai người, thân thiết nói với Thẩm Mặc:

- Đại nhân, bên kia đã chuẩn bị xong rồi, chúng ta tới dùng cơm đi.

Nói xong liếc Lục Tích một cái, trong ánh mắt đã có chút bất mãn.

Lục Tích tức phát điên, hắn thực sự không muốn khơi lên chiến tranh, nhưng đối phương cố ý gây hấn thì phải làm sao?

Tiệc trưa đặt ở Thương Lăng Đình trên gò đồi cao, để hài hòa với không khí đạm nhã u tĩnh này, thức ăn trên bàn không nhiều, không hoa lệ, nhưng đều được làm bới đầu bếp có tiếng, phản bác quy chân, không thua kém cảnh đẹp đất trời non nước.

Trừ ba người bọn họ còn có Hoàng Cẩm, ông ta đã bại lộ thân phận, tất nhiên không thể đứng, bốn người ngồi đối diện trong đình. Lục Tích mặc dù rất ghét Thẩm Mặc, nhưng càng không muốn ngồi đối diện với Hoàng Cẩm, đành tiếp tục nhẫn nhịn khuôn mặt đáng ghét của Thẩm Mặc.

Trên bàn tiệc, già trẻ nhà họ Lục không nhắc tới mười cái rương nữa, Thẩm Mặc tất nhiên cũng biết đều, không nhắc tới chỗ tơ lụa. Còn về Hoàng Cẩm, do trước khi tới đã có ước hẹn với Thẩm Mặc, chỉ đành vùi đầu ăn cơm, trút căm phẫn lên đầu thức ăn.

Rượu đã ngà ngà, bụng cũng lưng lửng, Lục Đỉnh mân mê chén rượu nói:

- Nghe nói thị bạc ti của đại nhân muốn mở thị bạc ti ở Tô Châu?

- Vẫn chưa đâu vào với đâu cả.

Thẩm Mặc thẳng thắn nói:

- Thời cơ còn chưa chín muồi, nếu như muốn mở, thế nào cũng sẽ hỏi ý kiến của lão đại nhân trước.

Lục Đỉnh thấy y đẩy một cái sạch sẽ, không khỏi có chút sốt ruột. Nói ra tin tức thị bạc ti mở ở Tô Châu kỳ thực lan truyền xôn xao từ năm ngoái, người nào có chút kiến thức đều biết, một khi mở cửa thành công, tòa thành vốn rất phồn hoa này sẽ càng lên tới một tầm cao không gì sánh bằng. Khi ấy khách thương nam bắc sẽ nhiều hơn hiện giờ gấp bội, giá nhà đất, vật giá cũng theo đó tăng vọt. Nếu như không nắm thời cơ và tài phú mà nó mang lại, sẽ bị đối thủ vĩnh bỏ lại vĩnh viễn, thậm chí phải đối diện với nguy cơ bị nuốt chửng.

Nhưng Thẩm Mặc tới thành Tô Châu được một thời gian rồi mà vẫn án binh bất động, điều này làm các đại hộ mang đầy hi vọng và nôn nóng thành bị dày vò, cho nên Lục Đỉnh quyết định bất kể như thế nào hôm nay cũng phải nghe ngóng được cái gì đó.

Ông ta hỏi tới:

- Phủ tôn đại nhân phải chăng là có chỗ nào khó khăn?

Thẩm Mặc biết nếu còn làm bộ hồ đồ sẽ khiến người ta coi thường, liền bày ra vẻ thâm thù đại hận nói:

- Không giấu gì lão đại nhân, kỳ thực hạ quan há lại chẳng muốn sớm ngày mở thị bạc ti hay sao...

Y thở dài não ruột:

- Nhưng giặc Oa ngông cuồng như thế, chúng bao phen xâm lấn nội địa, lại thèm khát Tô Châu, nếu như tùy tiện mở ra, chỉ e càng khiến bọn chúng thèm muốn hơn, đột phá phòng tuyến Tùng Giang, vậy thì thành Tô Châu chúng ta nguy hiểm to.

Lời này chưa chắc toàn bộ là sự thực nhưng thế nào cũng có vài phần đáng tin, bởi vì Thẩm Mặc luôn đợi một người. Một người có thể bảo vệ y, người này và bộ đội của hắn chưa tới, y kiên quyết không hành động.

- Đại nhân, ngài không cần phải lo..

Lục Đỉnh cười:

- Lão phu đảm bảo, Tô Châu sẽ không bị giặc Oa công kích đâu.

Ông ta hạ thấp giọng xuống:

- Nơi này là chốn phát tài, kẻ nào dám gây chuyện ở đây, là cắt đứt tài lộ...

Ông ta nói tới đây bên tai mọi người vang lên tiếng giao hưởng của hàng vạn chiếc máy dệt.

Thẩm Mặc không tin có sự trung lập vĩnh viễn, sở dĩ tạm thời chưa bị công kích là vì người ta không muốn giết gà lấy trứng mà thôi, nhưng những kẻ không ăn được trứng gà, thì chỉ đành đem con gà lên hầm thôi.

Thấy sắc mặt y vẫn dao động vô chừng, Lục Đỉnh nói thêm:

- Nếu như đại như đại nhân cảm thấy quá rắc rối, tệ gia sẵn lòng bỏ tiền bỏ sức, toàn lực giúp mở cửa.

Thẩm Mặc cười cười:

- Tới lúc đó chắc chắn sẽ làm phiền tới lão đại nhân.

Trong lòng thì cười lạnh:" Trái cấm của ta, đừng mơ đụng vào."

Đưa đẩy mãi mà cũng chẳng đổi lấy được một chút tin tức gì, như thế thì thành quá tuyệt tình rồi, Thẩm Mặc nghĩ tới gì đó, nói:

- Mấy hôm nữa hạ quan muốn thanh tra đường sông Ngô Tùng, lão đại nhân có hứng thú đi cùng không?

- Vui lòng bồi tiếp.

Còn cơ hội, Lục Đỉnh không tới mức quá thất vọng nữa.

Bừa cơm này ăn tới lúc mặt trời ngả về phía tây, áng đỏ nhuộm rực góc trời, Thẩm Mặc nhìn ra phong cảnh ngoài đình, không kìm được thốt lên:

- Quá đẹp.

Lục Đỉnh cười khà khà:

- Nếu đại nhân thích có thể thường xuyên tới đây chơi, tiểu lão nhi hết sức vui mừng.

- Nhất định, nhất định.

Thẩm Mặc đứng lên cùng Lục Đỉnh xuống núi. Tới chân núi, Thẩm Mặc nhìn Lục Tích vẫn theo đằng sau không nói một lời:

- Lão đại nhân bồi tiếp hạ quan cả ngày cũng đã mệt rồi, nên về trước nghỉ ngơi đi, để Tử Ngọc tiễn hạ quan là được.

Lục Đỉnh tất nhiên biết Thẩm Mặc có lời muốn nói với hắn, nhìn qua Lục Tích, thấy hắn cũng gật đầu, liền cười nói:

- Vậy lão hủ lớn gan không tiên nữa, đại nhân đi đường cẩn thận.

- Cáo từ.

Thẩm Mặc chắp tay với ông ta, được Lục Tích tháp tùng đi ra cửa.

Hoàng Cẩm theo xa xa đằng sau, nhìn vóc dàng hai người cao tương đương, lại cùng một thân áo trắng, trông hết sức hài hòa, có điều hai người đối thoại lại đầy mùi thuốc nổ.

Thẩm Mặc trước tiên cười tủm tỉm hỏi:

- Tử Ngọc à, năm nay cháu bao nhiêu tuổi rồi?

Ngữ khí như trưởng bối đó làm Lục Tích cực kỳ tức giận, trợn mắt lên:

- Ngươi có thôi đi không hả? Ai là cháu ngươi? Ta nói cho ngươi biết, ta nhiều hơn ngươi ba tuổi.

- Nói như thế tức là cháu điều tra ta hả?

Thẩm Mặc vẫn cười.

Cành giác nhìn y một cái, Lục Tích đột nhiên cười nhạt:

- Đừng tưởng mỗi ngươi quen biết Cẩm Y Vệ.

Thẩm Mặc lòng máy động:" Xem ra mình đi gặp Chu Thập Tam bị đối phương biết rồi." Liền cười ha hả:

- Đúng rồi, nhìn trang phục của cháu giống người đọc sách lắm.

- Thế thì sao nào?

Y cứ một điều cháu hai điều cháu, Lục Tích uất ức vô cùng.

- Đọc sách bao năm rồi?

- Mười mấy năm.

Lục Tích trà lời cộc lốc.

- Ít nhất cũng là cử nhân rồi hả?

Thẩm Mặc cười hỏi:

- Ta thấy cháu rất thông minh.

- Sinh viên..

Lục Tích tức tối:

- Đừng có đoàn mò vớ vẩn.

- Tốt quá vậy chúng ta nói thẳng luôn nhé.

Thẩm Mặc cười tự nhiên:

- Trong rương đựng cái gì thế.

- Trong đó đựng...

Lục Tích cười giảo hoạt:

- Không nói cho ngươi biết.

Nụ cười này của hắn làm Thẩm Mặc chấn động, nếu như chẳng phải cổ họng của hắn có trái cổ, không bấm lỗ tai, ngực phẳng lỳ thì Thẩm Mặc nhất định cho rằng hắn là nữ cải nam trang. Thẩm nghĩ:"

*

, mẹ ngươi đúng là sinh nhầm giới tính cho ngươi rồi." Không khỏi thở dài:

- Tử Ngọc, có người nói với ngươi điều này chưa?

- Cái gì?

Lục Tích cáu kỉnh.

- Ngươi cười quá giống nữ nhân.

Thẩm Mặc lắc đầu:

- Nam nhi đại trượng phu cười là phải sang sảng, là lộ mười cái răng ra.

- Liên quan gì tới ngươi...

Lục Tích ấm ức nói, lúc này đã đi tới cổng hắn thẳng thừng:

- Được rồi, tiễn tới đây thôi, ra quay về đây.

Thẩm Mặc đột nhiên thu nụ cười lại, ánh mắt lạnh băng:

- Bất kể thúc thúc của ngươi là ai, trong thành Tô Châu an phận cho ta một chút, nếu không đừng trách ta không khách khí.

Sát khí đột nhiên tỏa ra ngùn ngụt làm Lục Tích chết đứng tại chỗ, đợi tới lúc hắn tỉnh lại thì không thấy bóng dáng Thẩm Mặc đâu nữa.


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.