Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 385: Bái Biệt Trở Vể (1)

Chương 385: Bái Biệt Trở Vể (1)




Dịch: lanhdiendiemla.

Nói xong chuyện Dương Kế Thịnh, Thẩm Mặc hỏi tới Triệu Văn Hoa:

- Nghe nói kẻ đó chết đột ngột, hơn nữa còn rất kỳ quái.

- Ta phái người giết chết đấy.

Lục Bỉnh thản nhiên như nói một chuyện không liên quan tới mình:

- Thủng bụng nát gan, lưu danh sử sách.

Rồi bảo:

- Sư đệ cũng đừng đi lo cho người khác, sau khi về Giang Nam rồi sư đệ không ít rắc rối đâu.

Thẩm Mặc gật đầu cười khổ:

- Đệ là vịt bị xua lên lò, chẳng còn cách nào, cố chống đỡ thôi.

- Đệ phải cẩn thận đấy, ngàn vạn lần đừng để bị gãy ở nơi đó. Giặc Oa, hào tộc, Nghiêm đảng, Thanh Lưu, bất kỳ cái nào cũng đủ cho đệ khốn đốn.

- Để bọn chúng tới hết đi.

Thẩm Mặc mỉm cười, nói đầy hào khí:

- Hay.

Lục Bỉnh nâng chén rượu:

- Cạn chén này, coi như ta tiễn chân sư đệ.

Thẩm Mặc cạn chén uống hết, lại nghe Lục Bỉnh nói:

- Mặc dù sư đệ là quan, nhưng đám ngươi kia sẽ không chơi theo quy củ đâu, minh thương ám tiễn, âm mưu quỷ kế chắc chắn là khó tránh được, chỉ dựa mỗi vào quân đội là không xong. Ta đã đổi Chu Thập Tam với thiên hộ Cẩm Y Vệ Nam Trực Đãi rồi, hắn đã lên đường tới Tô Châu, đệ có chuyện gì cứ tìm hắn.

- Đa tạ sư huynh.

Thẩm Mặc cao hứng:

- Đây đúng là tặng than trong tuyết.

- Còn lần trước xét già Triệu Văn Hoa, theo quy củ cũ chia ba bảy, phần to nạp vào quốc khố, phần nhỏ huynh đệ ta tự chia. Tổng cộng là tám mươi vạn lượng, bỏ ra 5 vạn cho phía dưới chia nhau, 5 vạn nữa cho quản sự thái giám trong cung, còn đã đám đạo sĩ mũi trâu được. Ai ai cũng được nếm một ít. Như thế không kẻ nào lắm mồm nữa... Còn lại ta lấy 25 vạn, của đệ 5 vạn.

Thẩm Mặc không cần suy nghĩ cự tuyệt ngay:

- Vô công bất thụ lộc, đệ nhận tiền của sư huynh làm gì?

- Sao lại là vô công? Triệu Văn Hoa là do đệ giật đổ, số tiền này đệ đáng được nhận.

Lục Bỉnh nói:

- Đệ cứ yên tâm, sổ sách làm rất sạch sẽ, cả nhà Triệu Văn Hoa cũng đã bị giết sạch, trên đời này số tiền ấy không tồn tại.

Thẩm Mặc chỉ lắc đầu, Lục Bỉnh tức tối quát:

- Không lấy thì thôi.

Nói xong lấy ra một cái hộp gỗ lim đưa cho y:

- Sư đệ sắp kết hôn, ta không đi uống rượu hỉ được, cái này coi như quà mừng.

Thẩm Mặc mở hộp ra, liền thấy một cái áo ba lỗ màu vàng thẫm, sờ chất liệu tơ của nó cảm giác như sờ vào kim loại, khá nặng.

- Đây là bảo giáp gia truyền của nhà ta, có thể ngăn cung tiễn, đông ấm hè mát, là thứ bảo bối hiếm có. Nhưng hiện giờ ta không dùng tới nữa, đệ đi Tô Châu khó tránh khỏi gặp nguy hiểm, tặng cái này sư đệ sẽ không từ chối chứ?

- Bảo bối gia truyền nhà sư huynh, sao có thể tùy tiện tặng người?

Thẩm Mặc tiếp tục từ chối.

- Cứ nhận đi.

Lục Bỉnh trừng mắt lên:

- Thứ tốt mà không dùng thì cũng vứt đi.

Thẩm Mặc gật đầu:

- Vậy được, đệ mượn dùng vài năm, khi nào trong nhà sư huynh có người lên chiến trường đệ sẽ trả lại.

- Vật tặng đi có lý nào nhận lại?

Lục Bỉnh lắc đầu.

- Sư huynh nói rồi đó thôi, thứ tốt mà không dùng thì cũng vứt đi.

Thẩm Mặc cười:

- Đệ cũng không dùng mãi được, nhà sư huynh có tác dụng lớn hơn.

- Tới lúc đó hãy nói.

Lục Bỉnh gật đầu:

- Nhận lấy đi.

~~~~~~~~~~~~~~~~~

Từ phủ đô đốc về nhà thì đã là đêm khuya, trò chuyện với Nhược Hạm, Thẩm Mặc nói tới món bảo bối kia, lấy ra khoe với nàng:

- Nhược Hạm, nàng lấy kéo ra đây ta chọc thử xem xem có phải là đao thương bất nhập không.

Nhược Hạm đi lấy kéo cho y, Thẩm Mặc một tay cầm nhuyễn giáp, một tay cầm kéo chọc vào, chỉ nghe thụp một cái, mũi kéo bị chặn bên ngoài, không đâm vào được chút nào.

Nhược Hạm cười:

- Khẳng định là thật rồi, Lục thái bảo còn tặng chàng hàng gi hay sao?

Thẩm Mặc sắt mặt khác thường, đặt kéo xuống, hai tay vò chiếc nhuyễn giáp, nghe động tĩnh bên trong, rồi xem kỹ trong ngoài một lượt. Bảo với Nhược Hạm:

- Nàng rỡ nó ra.

Nói rồi đưa cho Nhược Hạm, bản thân thì đứng dậy đóng cửa phòng lại.

Nhược Hạm nghe lời rỡ một góc ra, không ngờ thấy mấy tờ quan phiếu dầy, tờ ở trên cùng là tám ngàn lượng bạc, thấy phiếu chi tiền, không cần biết người.

Nàng khẽ "í" một tiếng, đem toàn bộ ruột rỡ ra, liền thấy vô số quan phiếu, gộp cả lại không ngờ dày bằng quyển sách, đếm qua có tới năm mươi vạn lượng, nàng đưa cho Thẩm Mặc không nói gì.

Thẩm Mặc đếm lại một lượt, cả kinh thốt lến:

- Không phải sư huynh may vào bên trong rồi quên mất chứ?

Nhược Hạm cầm lấy cái hộp, sợ lớp lụa bên trong, rồi trách ra, một phong thư rơi xuống trước mặt hai người.

Thẩm Mặc cầm lên xem, không có lời đề, không có chữ ký, chỉ có năm chữ:" Tặng cho sư đệ đấy."

- Thế này là sao?

Nhược Hạm khẽ hỏi:

- Nàng không thấy sao? Cho ta đấy.

Thẩm Mặc đặt xấp ngân phiếu dầy xuống, khoanh tay trước ngực:

- Nhưng vì sao lại cho ta nhiều tiền như thế?

- Hay là ngày mai trả lại.

Nhược Hạm đề nghị.

- Sư huynh lúc này đã tiến cung rồi, phải nửa tháng không ra đâu, có muốn trả cũng không trả được.

Thẩm Mặc lắc đầu:

- Nàng may vào đi, tạm nhận lấy đã.

Nhược Hạm không nói gì, đem cả thư lẫn quan phiếu may vào chỗ cũ, nghe Thẩm Mặc nói:

- Qua vài năm nữa gặp lại sư huynh sẽ trả lại nguyên kiện.

- Như vậy là tốt nhất.

Nhược Hạm nhoẻn miệng cười:

- Muốn tiêu tiền thì tự mình kiếm, không thể dựa vào người khác cho.

Thẩm Mặc ôm lấy vòng eo mềm mại của nàng, hôn lên cặp môi ướt át kiều diễm, cười hăng hắc:

- Người ta thanh liêm dựa vào tiết tháo, bản quan thanh liêm dựa vào nương tử.

- Làm quan phụ mẫu một phủ rồi mà không đứng đắn.

Thẩm Mặc khẽ dựa vào bả vai y, khẽ gắt.

- Ha ha ha, là bản quan hiền hòa đấy chứ.

Vừa nói đôi tay hư hỏng lần mò lên bầu ngực của nàng, mặt như mất hồn:

- Đêm nay bản quan không đi nữa nhé.

Nhược Hạm nghe thế tức thì mặt đỏ bừng, lí nhí nói:

- Được.

- Thật chứ?

Thẩm Mặc mừng rỡ, mắt sáng lên lên, ngồi thẳng dậy.

Nhược Hạm thừa thế né qua một bên, cười khanh khách:

- Đại nhân cứ ở lại đây, tiểu nữ đi tới chỗ Nhu Nương muội.

Thẩm Mặc tức thì xị mặt xuống, mặt ủ rũ:

- Nàng thật nhẫn tâm.

Nhược Hạm đã đi tới cửa rồi, nghe thế quay đầu lại, ném cho y một cái đá lông nheo tiêu hồn:

- Đợi một năm rồi, còn tháng cuối cùng này nữa thôi, chàng chịu được mà.

- Đúng là... Muốn ngủ với nàng còn khó hơn lên trời.

Thẩm Mặc hét một tiếng phát tiết, nằm phịch xuống giường, ôm lấy chăn của Nhược Hạm, vùi mặt vào hít thật sâu:

- Thơm quá hà.

Nhìn phu quân không đứng đắn của mình, khuôn mặt Nhược Hạm nở nụ cười tràn ngập hạnh phúc.

~~~~~~~~~~~~~~~~

Trưa hôm sau Thẩm Mặc đúng như hẹn tới nhà Từ Giai, so với phủ đô đốc xa hoa hào nhoáng, Từ phủ có chút nghèo khó, chỉ là một tiểu viện tử ba dãy nhà, thậm chí còn chẳng bằng nhà Lý Bổn, hết sức mộc mạc đơn sơ, làm người ta không thể tin được đây là phủ của viên quan nhất phẩm.

Quan viên bình thường thấy đường đường phủ thứ phụ như vậy, nhất định sẽ nổi lên sự kính trọng, nhưng Thẩm Mặc tới từ Chiết Giang, quen biết vô số quan viên Tô Tùng. Vương Dụng và Vương Sùng Cố đều đã nói cho y biết, Từ các lão là địa chủ lớn nhất Tùng Giang, hơn một phần ba bông vải đương địa sản xuất của ông ta, thậm chí khu Giang Tô mà y sắp quản hạt, cũng có mấy trăm khoảnh vườn dâu, chiếm một phần năm cung ứng kén tằm.

*

Một khoảnh chừng 6,6667 hec-ta.

Phải biết rằng bông vải Tùng Giang và tơ lụa Tô Châu đều là thứ hàng nổi tiếng nhất Minh triều, mà Từ gia lại không chế tỉ lệ lớn tài nguyên này, sự giàu có của ông ta hơn Triệu Văn Hoa xa. So sánh trạch viện hai nhà Từ Triệu, Thẩm Mặc không khỏi cảm thán.


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch