Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Nguyên Huyết Thần Tọa

Chương 98: Lời Đồn Đãi (2)

Chương 98: Lời Đồn Đãi (2)




Team: Vạn Yên Chi Sào

Nguồn: Truyenyy.com

------------------------------------

Hoa phục nam tử cũng đi lên, cười nói: “Ta tên Lâm Tịnh Hiên, ta chờ mong giao thủ với ngươi.”

Nói xong cũng tự rời khỏi, lại là theo nam tử áo lông điêu và Cố Khinh La cùng nhau bốc thuốc đi.

“Lâm Nghiệp Mậu, Lâm Tịnh Hiên...” Tô Trầm thấp giọng lập lại một lần hai cái tên này.

Nếu nhớ không lầm, lúc trước trong bốn cái tên Cố Khinh La từng nói với mình, có hai cái chính là vậy.

Nói như vậy, bốn gã hạt giống lúc trước phái đi Cố gia đã trở lại?

Xem ra theo Tiềm Long chi tranh tới gần, Lâm gia đã không đem bọn hắn giấu đi nữa.

Chỉ không biết bọn họ ở Cố gia, thực lực có tiến bộ như thế nào, thật đúng là làm người ta chờ mong mà!

Không để ý thêm tới đối phương, Tô Trầm từ Tố Phong đường bốc thuốc xong trực tiếp về Tô phủ.

Vừa tới Tô phủ, chỉ thấy một nha đầu vội vàng lao tới trước mặt: “Tứ thiếu gia, ngài đã trở lại.”

“Đã xảy ra chuyện gì? Nôn nóng như vậy.” Tô Trầm hỏi.

“Là thái thái... Thái thái bà ấy...” Nha hoàn kia nhất thời không nói tiếp được.

Tô Trầm lại hơi biến sắc: “Mẫu thân làm sao vậy?”

“Thái thái bà ấy hộc máu hôn mê rồi.” Nha hoàn rốt cuộc đáp.

——————————————————

Cẩm Tú hiên.

Đường Hồng Nhị mặt tái nhợt nằm ở trên giường, vẫn hôn mê bất tỉnh.

Một lão nhân khoảng sáu mươi tuổi xem, nói: “Đây là cấp hỏa công tâm gây ra, bệnh nhân cần an tâm tĩnh dưỡng. Ta quay về kê cho thái thái mấy đơn thuốc, theo đơn uống thuốc, dưỡng một đoạn thời gian là khỏi. Nhưng nhớ lấy, nhất định đừng để cho bệnh nhân cảm xúc kích động nữa.”

“Đa tạ Tôn y sư.” Tô Trầm cúi người thi lễ nói.

Tôn y sư là đại phu tốt nhất Tố Phong đường, có lời này của lão, tái tim Tô Trầm mới buông xuống hơn phân nửa.

Tiễn y sư ra khỏi cổng Tô phủ, Tô Trầm về Cẩm Tú hiên.

Ngồi ở trên cái ghế nọ mẫu thân thường ngồi, giọng hắn trầm thấp nói: “Hương Tú, nói một chút đi, đang yên đang lành, mẫu thân ta vì sao sẽ đột nhiên cấp hỏa công tâm?”

“Cái này...” Hương Tú do dự một chút.

“Nói!” Giọng điệu Tô Trầm đã rõ ràng nghiêm khắc hẳn lên.

Hương Tú bị dọa giật mình, vội hỏi: “Phu nhân sở dĩ hôn mê, là vì bà nghe được lời đồn đãi.”

“Lời đồn đãi gì?”

Hương Tú run rẩy trả lời: “Lần trước thi đấu cuối năm, mỗi người đều nói nhị thiếu gia khẳng định có thể thắng, ngay cả đại lão gia cũng không đứng ở bên thiếu gia. Nhưng... Nhưng tam lão gia vẫn ủng hộ tứ thiếu gia, thậm chí nguyện ý bỏ ra năm ngàn lượng vàng ròng cược với nhị lão gia. Nói, nếu là tứ thiếu gia thua, thì thua năm ngàn lượng vàng ròng này cho nhị lão gia. Nếu là tứ thiếu gia thắng, thì để nhị lão gia bò quanh sân một vòng.”

“Ta biết việc này, cái đó và lời đồn đãi có gì quan hệ?”

“Tam lão gia luôn luôn yêu thích có thừa đối với tứ thiếu gia, vì thế liền có lời đồn nói... Nói...” Hương Tú nhìn Tô Trầm một cái, rốt cuộc đánh bạo nói: “Nói tứ thiếu gia thật ra không phải con của đại lão gia, mà là tam lão gia và phu nhân tư thông sinh ra.”

Bốp!

Tô Trầm vỗ một phát trên bàn hương cạnh người, đem cái bàn hương gỗ hoa lên kia vỗ vỡ nát.

Dù là hắn tính tình ẩn nhẫn kiên nghị, vẫn bị lời đồn này chọc giận thật sâu.

Một khắc đó, hắn siết chặt hai nắm đấm, há mồm hít thở, thật lâu sau, mới có thể khiến tâm tình bình ổn chút.

Qua một hồi lâu nữa, Tô Trầm nói: “Lời đồn đãi này đã truyền bao lâu ở Tô phủ?”

Hương Tú cúi sát đầu xuống đất, run giọng trả lời: “Ước chừng được bảy tám ngày rồi.”

“Bảy tám ngày... Vậy là bọn hạ nhân hẳn là đã sớm biết rồi nhỉ?” Tô Trầm hỏi.

“... Vâng!”

“Là ngươi nói cho mẫu thân ta biết?”

“Không, không phải!” Hương Tú sợ tới mức kêu to: “Tiểu nhân nào có lá gan đó, ở trước mặt thái thái ăn nói như vậy.”

“Vậy bà là làm sao mà biết được?”

“Là Lan Chỉ!” Hương Tú trả lời: “Là Lan Chỉ ở lúc nói chuyện với đám hạ nhân, thảo luận chút chuyện, vừa lúc bị thái thái nghe được.”

“Đem Lan Chỉ gọi tới.”

Một lát sau, Lan Chỉ xuất hiện ở trước sảnh.

Trong đại sảnh trừ Tô Trầm thì không có lấy một ai.

Chỉ thấy Tô Trầm ngồi ở nơi đó, tay nâng một ly trà thơm, cũng không uống, chỉ phát ngốc, cũng không biết đang nghĩ cái gì.

Lan Chỉ quỳ ở bên dưới, lại không thấy Tô Trầm hỏi, trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy rất mất tự nhiên.

Một hồi lâu sau, Tô Trầm mới nói: “Là ai bảo ngươi đem lời đồn đãi truyền tới chỗ mẫu thân ta?”

Lan Chỉ kinh hãi: “Thiếu gia lời này ý gì? Tiểu tỳ cũng chỉ là nhất thời nói lỡ...”

Tô Trầm chậm rãi nói: “Ngươi trước khi tới ta đã hỏi, ngươi là lúc hái hoa ở thanh lương đình nói việc này. Nơi đó rộng lớn, tầm nhìn tốt, nếu có ai đến, rất dễ dàng có thể nhìn thấy. Hơn nữa mẫu thân ta buổi trưa mỗi ngày cần đi tổ đường dâng hương, đều sẽ đi qua nơi đó, ngươi theo bà nhiều năm như vậy, cũng không có khả năng không biết. Ta còn từng hỏi Thúy Tâm, Ngọc Vân, Thu Đường mấy người bọn họ lúc ấy ở nơi đó, đều nói rõ, lúc ấy tuy có nói chuyện phiếm, lại không một ai nói tới đề tài có liên quan trong với lời đồn đãi. Là ngươi... Cố tình ngay tại lúc đó, ở địa điểm đó, nói ra lời không nên nói nhất. Ngươi bây giờ còn muốn nói, ngươi là vô tội sao?”

Lan Chỉ kêu to lên: “Thiếu gia đây là muốn đổ tội cho người ta sợ gì không có lý do. Lan Chỉ quả thực nói lời không nên nói, nhưng tuyệt đối không thể nói rõ là cố ý. Lời đồn đãi đã sớm truyền ra trong phủ, thái thái cũng sớm muộn gì sẽ biết, sao cứ phải nhận định ta là cố ý muốn nói cho thái thái nghe?”

“Ngươi làm sao biết thái thái nhất định sẽ biết?” Tô Trầm uống ngụm trà: “Lời đồn đãi truyền đã bảy tám ngày, nhưng có khi nào truyền tới chỗ thái thái? Người trên dưới trong phủ, đều không phải kẻ ngốc. Thứ nào không nên nghe thì không đi nghe, không nên truyền cũng sẽ không đi truyền. Có một số việc, nếu chủ tử không thích, vậy chỉ cần đám người hầu không ngốc, vĩnh viễn cũng sẽ không truyền tới chỗ chủ tử. Nhưng rất hiển nhiên, cái này không phù hợp mục đích của kẻ chế tạo lời đồn đãi... Điều đối phương muốn, không phải là mẫu thân ta nghe được sao? Dù sao lời đồn đãi không thể tiến vào trong tai đối phương, không có bất cứ lực sát thương gì đáng nói.”

Lan Chỉ run rẩy thân thể: “Vậy thiếu gia cũng không thể nói như vậy là ta cố ý làm. Lan Chỉ biết mình làm sai, nhưng chuyện này thật sự không phải âm mưu gì!”

Tô Trầm mỉm cười: “Còn muốn chối cãi.”

Tuy Lan Chỉ luôn phủ nhận, nhưng cô vẫn phạm vào một sai lầm giống với toàn bộ mọi người trước đó, chính là đem Tô Trầm coi là một người mù.

Như âm mưu Ngọc Trân các trước đây, cô cũng phạm vào sai lầm tương tự. Cô ta cho rằng mình là biểu diễn ở trước mặt một người mù, vì thế rất nhiều thứ liền bắt đầu làm cho có. Một ánh mắt khinh thường, một động tác lơ đãng, thậm chí còn không có sợ hãi ấm ức, thật ra tất cả đều đang bại lộ cô ta, nhưng chính cô ta còn không biết.

Đây chính là nguyên nhân Tô Trầm muốn một mình đối mặt với cô ta.

Chỉ có như vậy, mới có thể “nhìn” thấy đối phương chân thật nhất!




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch