Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Năm Tháng Hoa Lệ Của Mỹ Nhân

Chương 85: 54 (1)

Chương 85: 54 (1)





Hội hoa xuân của Bình Dương Hầu phủ, Tống gia hằng năm cũng có tham gia. Năm trước, chính là Tống Ngọc Thiền một lần biểu diễn đã đoạt được hoa khôi của hội hoa xuân. Nàng đàn đàn tranh vô cùng hay, bất luận là châu lạc ngọc bàn, hay là cao sơn lưu thủy, vui vẻ, hay cao nhã, thì nàng đều có thể khảy thành thạo. Nữ tiên sinh tại gia của Tống Ngọc Thiền vốn là một vũ cơ từ trong cung, am hiểu nhất chính là đàn tranh. Mỗi cô nương Tống gia đều có một sở trường riêng, Tống Ngọc Thiền là đàn tranh, Tống Ngọc Hàn là tỳ bà, Tống Ngọc Mộng là đàn không hầu [1], nàng ấy có một cây đàn Phượng Thủ Không Hầu [2] do hoàng hậu ban thưởng khi hiến nghệ tại tiệc cuối năm của hoàng gia. Ngay cả Tống Ngọc Chiêu nhỏ tuổi nhất cũng khảy đàn nguyệt rất êm tai.

[1] Đàn không hầu: hay còn gọi là đàn hạc (hạc cầm)

[2] Phượng Thủ Không Hầu: một loại đàn không hầu

Năm nay hiển nhiên Tống gia cũng được mời, nhưng khác với mọi năm là có thêm Tống Ngọc Tịch.

Mấy người tỷ muội tụ tập tại noãn các trong Hương La Uyển của Tống Ngọc Thiền, nơi này có một khu luyện tập vũ đạo rộng lớn, cho dù mấy cô nương có tụ lại cùng một chỗ thì cũng không cảm thấy chật chội, dưới sàn là đốt địa long, mùa đông cũng giống như mùa xuân ôn hòa ấm áp.

"Đoán chừng năm nay vẫn là đại tỷ đứng thứ nhất, đàn tranh của đại tỷ đã đạt đến mức xuất thần nhập hóa, thậm chí ngay cả tiếng tỳ bà của muội cũng không mượt mà véo von bằng tiếng đàn của tỷ. Thất muội muội là lần đầu tiên tham gia, nhưng cũng không cần cảm thấy sợ hãi, chúng ta đi chỉ là góp chút náo nhiệt mà thôi."

Tống Ngọc Tịch dạo qua rất nhiều nhạc cụ, Tống Ngọc Mộng sai người khiêng cây đàn Phượng Thủ Không Hầu của nàng từ bên ngoài vào. Tất cả mọi người đều tiến lên nhìn, Tống Ngọc Tịch cũng tấm tắc khen, rốt cuộc vẫn là đồ vật thưởng từ trong cung, kim quang lóng lánh nhưng nhìn rất đẹp mắt.

Tống Ngọc Mộng rất tự nhiên, sau khi ngồi xuống liền gảy cho mọi người một khúc đàn. Đàn Không Hầu là nhạc khí từ ngoại bang truyền đến, không phổ biến ở Trung Nguyên, âm thanh trầm thấp, âm rung khuếch tán rộng, nên vô cùng khó khống chế, quan trọng là chú ý lực ngón tay, nếu không âm thanh rất dễ bị khuếch tán không ngưng tụ.

Theo như Tống Ngọc Tịch nghe qua, thì tài nghệ đánh đàn Không Hầu của Tống Ngọc Mộng cũng không tính là quá tài giỏi, mới dừng lại ở mức dễ nghe, nhưng chưa chạm đến mức âm thanh sâu lắng cộng hưởng, nghe xong liền sẽ quên chứ chưa để lại dư vị ba ngày vẫn vấn vít bên tai.

Các cô nương đều rất cao hứng. Sau khi Tống Ngọc Mộng kết thúc khúc đàn của mình, cả đám đều muốn thử nhạc khí ngự tứ này. Tống Ngọc Mộng cũng không hẹp hòi, rời khỏi chỗ ngồi để mấy tỷ muội chơi thử. Thế nhưng nhạc khí này nếu như không phải luyện tập lâu ngày thì khi gảy nhiều nhất cũng chỉ ra được mấy âm tiết dễ nghe mà không có kết cấu, bởi vậy mọi người chỉ sờ hai cái cho đỡ ghiền rồi thôi.

Tống Ngọc Tịch sau khi ngồi xuống, sửa soạn đúng tư thế, cố gắng nhớ lại một đoạn nhạc rồi bắt đầu gảy đàn.

Mẹ đẻ của Lý Trạm là người Hồ, đàn Không Hầu này kỳ thật chính là nhạc khí của ngoại bang. Mặc dù Tống Ngọc Tịch không được Lý Trạm ưa thích, nhưng mẹ đẻ của hắn ngược lại đối xử với nàng cũng khá tốt, ngày thường vào những lúc rỗi rảnh, thường dạy cho nàng ít nhạc khí. Mẫu thân của hắn cũng có một cây đàn Không Hầu mười bốn dây. Tống Ngọc Tịch chính là vào lúc đó đã được tiếp xúc với loại đàn này.

Một chút thử đàn ngắn ngủi, nhưng cũng đã hấp dẫn ánh mắt của các tỷ muội khác. Tống Ngọc Mộng giật mình nói: "Thất muội muội cũng biết chơi đàn Không Hầu à?"

Tống Ngọc Tịch cười nói: "Nhị tỷ tỷ của Kỷ gia đánh đàn Không Hầu khá hay, ta ngẫu nhiên có nghe qua. Về sau, sau khi thành môn hạ của Lưu lão tiên sinh thì đã hỏi ông ấy một chút. Nhưng cũng chỉ biết đúng hai đoạn, nhiều hơn thì không."

Trong nhất thời nàng quên mất việc này, nên Tống Ngọc Tịch tạm lấy Lưu tam lang làm cái cớ, nếu không thì thật đúng là không có cách nào giải thích tại sao nàng lại biết đến đàn Không Hầu, loại nhạc khí cao sang thanh nhã này.

Nghe xong lời của nàng, các cô nương Tống gia mới hiểu ra, Tống Ngọc Mộng vô tư nói: "Thất muội muội thật có thiên phú, nếu như bắt đầu luyện tập thì đợi đến thời điểm cuối năm hiến nghệ ngự tiền thì muội chắc chắn sẽ nhận được ban thưởng đàn Không Hầu."

Tống Ngọc Tịch chỉ cười cười, mà không nói gì. Tống Ngọc Thiền nói: "Muội cho rằng vì muội gảy đàn tốt nên Hoàng hậu nương nương ban thưởng cho muội đàn Không Hầu sao? Đây là cấp cho Tống gia thể diện. Cho dù Thất muội muội lại tiếp tục đánh đàn Không Hầu thì cũng không thể đạt được ban thưởng đàn Phượng Thủ Không Hầu lần nữa. Hoàng hậu nương nương cũng không phải mở bán cửa hàng đàn không hầu. Đây là đồ tiến cống từ miền Nam, chỉ có một hai cây mà thôi, cho muội một cây cũng là ban thưởng hậu hĩnh rồi."

Tống Ngọc Mộng giờ mới vỡ lẽ, cười hối lỗi với Tống Ngọc Tịch. Tống Ngọc Thiền lại nhìn về phía Tống Ngọc Tịch, nói: "Thất muội muội có nhạc khí gì không? Năm nay, muội vừa trở về, khẳng định cũng sẽ phải lên sân khấu. Ta nghe Ninh tỷ nhi nói, muội gảy cổ cầm khá tốt, nếu không năm nay muội liền biểu diễn cổ cầm đi, nghe nàng ấy nói muội được Lưu tiên sinh tặng cho một cây đàn cổ, đúng không?"

Tống Ngọc Tịch gật đầu nói: "Vâng, Lưu lão tiên sinh đúng thật là có tặng cho muội một cây đàn cổ. Thế nhưng, Nhị tỷ tỷ ở Kỷ gia không biết rằng, thật ra muội không quá yêu thích đánh cổ cầm. Cổ cầm là nương của muội thích, nhưng muội luôn cảm thấy quá buồn, muội yêu thích những gì vui vẻ như sáo và hồ cầm hơn."

Tống Ngọc Hàn bưng miệng cười: "Muội cứ thích khác người! Tất cả tiểu thư gia đều tranh nhau yêu thích các loại nhạc khí cao sang tao nhã, nhưng muội lại thích những thứ phố phường."

Tống Ngọc Tịch không cam lòng yếu thế đáp lời: "Còn không phải là học tỷ sao, không phải tỷ thích thổi sáo sao?"

Trong noãn các, mọi người thoải mái cười đùa, ngươi nói móc ta một câu, ta lại chê cười người một câu, không khí vô cùng hòa thuận vui vẻ. Tống Ngọc Tịch sau khi biểu diễn tất cả nhạc khí nàng biết thì cuối cùng quyết định không đi con đường cao sang nhã nhặn mà lựa chọn cùng Tống Ngọc Hàn tận hưởng gió mát của phố phường, nàng ấy thổi sáo, còn Tống Ngọc Tịch kéo hồ cầm!

Nói đến chuyện kéo hồ cầm này, Tống Ngọc Tịch vẫn rất là thích thú. Bởi vì nàng nán lại Bắc Tĩnh nhiều năm, ở phủ Diệp Tu có một cặp vợ chồng nhạc công, bọn họ dưỡng lão ở trong phủ.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch