WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Năm Tháng Hoa Lệ Của Mỹ Nhân

Chương 25: 13 (2)

Chương 25: 13 (2)
Dù sao bà ta là người hiểu rõ ràng nhất, bây giờ Kỷ Uyển Diễm chỉ có thể dựa vào sự sủng ái của bà ta mà thôi, người bên trong phủ gió chiều nào theo chiều đấy, e ngại cũng là vì thể diện của bà ta, tuy nàng có dung mạo xinh đẹp trời sinh thì như thế nào đây? Bất quá cũng chỉ là một con cờ mà thôi, tương lai nếu nàng chịu ngoan ngoãn nghe lời, bà ta cũng sẽ đại phát thiện tâm mà giúp cho nàng có một bến đỗ tốt lành, còn nếu không nghe lời, đợi đến khi giá trị lợi dụng cũng mất hết, toàn bộ sẽ chỉ dừng lại ở đấy, bụi về với bụi, đất về với đất, riêng phần tạo hoá của mình thì cứ nghe theo mệnh trời mà thôi.

Sau khi cân nhắc một lúc, Kỷ Uyển Diễm nói ra một câu với lão thái quân khiến người kinh ngạc không thôi, nàng nói:

"Con, con có một nguyện vọng muốn lão thái quân chấp thuận. Hiện, lão thái quân chưa cần đáp ứng, đợi đến tiệc thưởng hoa mùng mười, ngày đó nếu con có thể đứng đầu, thì khi đó, lại đến tìm lão thái quân yêu cầu đáp ứng."

Một lời khó có thể giải thích, lão thái quân cùng Tri châu phu nhân liếc mắt nhìn nhau, hai người đều ngây ngẩn cả người, ai cũng không đoán được, Kỷ Uyển Diễm lại đưa ra yêu cầu như vậy, yêu cầu này nghe như chỉ là một câu nói, nhưng suy ngẫm lại thì trong đó có thể hàm chứa ý nghĩa sâu xa, nguyện vọng tuy lớn mà nhỏ, để xem nha đầu kia nói cái gì.

Chỉ là lúc trước lão thái quân lời cũng đã nói ra, giờ Kỷ Uyển Diễm đã thật sự nói ra, bà ta không thể thu hồi lời nói trước đó, thu lại ánh mắt, nhổ ra hột quýt, thản nhiên nói với Kỷ Uyển Diễm:

“Thế nào, ngươi ngược lại rất tự tin, nghĩ rằng mình sẽ đứng đầu vào ngày mùng mười hôm đó?"

Kỷ Uyển Diễm dáng vẻ nghé con không sợ cọp, thể hiện tự tin ra mặt, nói: "Con không bảo đảm, nhưng miễn cưỡng cũng có thể thử một lần, gần đây sư tổ, lão nhân gia nói muốn dạy con một kỹ thuật mới, nếu con có thể lĩnh hội được trước hội hoa xuân, thì việc đoạt nhất lại thêm vài phần chắc chắn. Xin lão thái quân yên tâm, yêu cầu của Tứ nha đầu tuyệt sẽ không trái với luân thường đạo lý, không vượt quá bổn phận, mong lão thái quân thành toàn."

Khuỷu tay lão thái quân vẫn đang để trên gối mềm, thả hột quýt trong lòng bàn tay xuống đĩa bạc nhỏ ở bên, bà ta nhìn chằm chằm vào Kỷ Uyển Diễm một lúc lâu, ánh mắt mang theo tìm tòi, mang theo chút nực cười, lại mang theo một chút... Đáng tiếc...

Lúc trước chỉ cảm thấy nha đầu này tâm hơi nhỏ, không nghĩ tới vẫn là ứng với câu nói kia, lòng tham không đáy, nàng ở trong phủ mới thuận lợi được mấy ngày, thế nhưng đã dám nói ra lời như vậy. Lão thái quân cũng không hỏi nàng cuối cùng là muốn đáp ứng điều gì, tuy nhiên nhìn những hành động của nàng mấy ngày này, Trữ thị nhiều ít vẫn có lí giải, vừa mới cho nha đầu kia được tự ý đi thăm tù, nàng đã liền được voi đòi tiên. Lâm thị bị điên, thế nhưng không có nghĩa là bà ta sẽ đồng ý thả ra ngoài, không thể nghi ngờ ý nghĩ của nha đầu kia quá to gan, đã đụng chạm đến nội tâm của Trữ thị. Trữ thị đúng là muốn nuôi ra một quân cờ có giá trị, nhưng không muốn một quân cờ không biết thoả mãn, ăn cây táo, rào cây sung.

Ngoài mặt bà ta không thể hiện gì, gật đầu nhẹ với Kỷ Uyển Diễm, nói:

"Tốt. Nếu như con đã có tự tin như vậy, thì ta liền đáp ứng con. Chờ con đoạt được vị trí đứng đầu, ta liền thỏa mãn con một yêu cầu."

Kỷ Uyển Diễm nghe những lời này, dường như đã có định liệu trước, dập đầu với lão thái quân:

"Tạ lão thái quân, Tứ nha đầu nhất định không phụ sự kỳ vọng của lão thái quân."

Trữ thị cười, bảo nàng đứng lên, trở về nghỉ ngơi.

Tam phu nhân nghe Liễu Bình bẩm báo, lập tức nhíu mày, đập bàn, cả giận nói: "Xú nha đầu chết tiệt, lại có thể đánh chủ ý này? Hừ, thật sự là chê mệnh quá ngắn sao.”

Lúc trước, khi biết được những hành động của Kỷ Uyển Diễm bà ta khá là buồn bực, không rõ đến cùng là nàng muốn làm cái gì, hôm nay vừa nghe liền hiểu được, nha đầu kia là muốn đưa Lâm thị ra ngoài. Hừ, cũng không nhìn một chút chính mình có bao nhiêu phân lượng, lại dám nghĩ đến những thứ này.

Tam phu nhân nghiêng người hỏi Liễu Bình:

"Lão thái quân nói như thế nào?"

Liễu Bình cân nhắc một lúc rồi mới trả lời: "Lão thái quân không có phản ứng gì, chỉ bảo Tứ cô nương chuẩn bị cho thật tốt, sẽ đợi nàng giành được thắng lợi... Xem ra cũng không biết Tứ cô nương có chủ ý gì. Người nói, chúng ta có nên cho người thông báo một tiếng với lão thái quân hay không, để bà ta biết rõ tâm tư của Tứ cô nương, có lẽ cũng không cần chúng ta động thủ, lão thái quân làm sao đồng ý cho nàng ta cả gan làm loạn?"

Tam phu nhân đi đi lại lại trong phòng, vừa đi vừa nói với Liễu Bình:

"Lão thái quân là ai, bà ta sao có thể không biết ý tứ của nha đầu kia? Bà ta nếu đã không nói toạc ra, vậy chúng ta tự nhiên cũng không thể làm vậy, bao nhiêu năm qua, tuy nói Kỷ gia là do ta quản gia, nhưng lão thái quân lại chưa từng xem ta là nhi tức có quyền quản gia? Ta mới không muốn tự chuốc nhục nhã. Huống chi, đã nhiều năm như vậy, ai có thể biết rõ ràng, Lâm thị ở trong lòng lão thái quân là có địa vị như thế nào? Nếu bà ta sớm đã không quan tâm Lâm thị, như vậy chúng ta đi nói, ngược lại lại thành trực tiếp chống đối bà ta, tội gì phải làm vậy?"

Liễu Bình nghe Tam phu nhân giải thích, cũng cảm thấy có chút đạo lý, với bản lãnh của lão thái quân, làm sao không nhìn ra tính toán nhỏ nhặt của Tứ cô nương. Nếu lão thái quân đã không truy cứu, đồng nghĩa với việc lão thái quân cũng sẽ không đặt việc này ở trong lòng, một Lâm thị điên khùng, đối với bà ta mà nói đã sớm giống như người chết. Nếu bà ta lúc này đáp ứng thỉnh cầu của Tứ cô nương, thả Lâm thị, như vậy sau này Tứ cô nương còn không phải là ổn ổn thỏa thỏa, đối với lão thái quân trung thành và tận tâm sao?

Các loại suy đoán nảy ra trong lòng hai chủ tớ, Liễu Bình nói ý nghĩ trong lòng của mình với Chu thị. Hai người trao đổi một lúc, đều cảm thấy rất có khả năng này, có lẽ lão thái quân muốn dùng Lâm thị điên khùng để thu phục hoàn toàn Tứ cô nương, để nàng ta ngoan ngoan dễ bảo thay bà ta làm việc đấy?

"Phu nhân, vậy chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Chẳng lẽ trơ mắt nhìn Tứ cô nương đạt được ý nguyện sao?" Liễu Bình mặc dù không có chứng kiến sự tình bi thảm năm đó, nhưng nhiều năm hầu hạ, cũng biết trong lòng Tam phu nhân thật sự là như thế nào, dù có nói gì đi chăng nữa, thì bà ta cũng sẽ không để Lâm thị bước ra khỏi viện tàn kia một bước.

Chỉ thấy Tam phu nhân lạnh lùng cười, âm ngoan nói:

"Để cho nàng ta được như nguyện? Vậy ai sẽ cho ta được như nguyện đây? Đều do các nàng ép ta."







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.