Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mục Long Sư

Chương 763: Hầu hạ vị thần minh nào?

Chương 763: Hầu hạ vị thần minh nào?




Dịch giả: Thanh Thanh

Edit: Thanh Thanh

Duyệt: Long Hoàng

Ngồi ở gian nhà bình hạ, Chúc Minh Lãng dùng lời nhỏ nhẹ trò chuyện với Lê Tinh Họa về tất cả chi tiết mệnh lý, giờ đã không cần đi bôn tẩu tìm kiếm manh mối mệnh lý nữa, giờ chỉ cần loại bỏ một vài nhân tố có thể không tồn tại.

Chẳng biết tại sao, chỉ là miêu tả ra hết tất cả, Chúc Minh Lãng cảm giác được mình có chút khẩn trương.

Lần hành động này chính là vận mệnh chân chính, sẽ không còn có cơ hội làm lại, càng không thể đi nhầm một bước nào, nếu không chính là vạn kiếp bất phục!

"Được, chúng ta lên đường đi." Chúc Minh Lãng hít vào một hơi thật sâu, nhớ kỹ tất cả manh mối mệnh lý ở trong lòng.

"Ừm, công tử, dù là vẫn sẽ phát sinh một vài chuyện không cách nào dự đoán được, nếu có người rời đi, cũng xin công tử giữ vững tỉnh táo, chúng ta đã dốc hết toàn lực." Lê Tinh Họa dặn dò.

Chúc Minh Lãng cười cười, nói: "Số mệnh cũng có lúc tận, trong số mệnh không phải lúc nào cũng theo khuôn mẫu, dân trong hoàng đô, tướng sĩ Chúc Môn, Vân Chi Long Quốc, những thứ này ta hiển nhiên sẽ dốc hết toàn lực, về phần. . ."

Chúc Minh Lãng cũng không nói đến nửa câu sau.

Dù sao có vài người ở trong lòng Chúc Minh Lãng đã không thể thay thế, dù là chỉ còn lại một hơi thở cuối cùng thì cũng tuyệt đối sẽ không tùy tiện đi theo vận mệnh! !

. . .

Nhà tù, ánh lửa lờ mờ.

Thượng Trang đưa bình huyết độc cho Chúc Minh Lãng, sau đó cả người lui về sau, có chút hoang mang lo sợ ngồi chồm hổm ở một góc trong nhà giam.

"Chỉ mong nó không có tác dụng." Thượng Trang tự mình lẩm bẩm.

Chúc Minh Lãng vốn muốn quay người rời đi, hắn lại ngừng một lát, cũng không quay đầu lại, mà nói với Thượng Trang: "Kỳ thật trong lòng ngươi đã sớm có đáp án, chỉ là không dám đi nghiệm chứng, thế nhưng ngươi có nghĩ tới những người ở trong Tước Lang Thần Thành, ngươi không vạch trần vẻ mặt xấu xí của hắn, thì sẽ càng có nhiều người trong tộc nhân của ngươi phải bỏ mạng, hắn không phải là vị Tà Tiên kia, đến cuối cùng vẫn còn giữ được chút nhân tính."

Thượng Trang ngẩng đầu lên, nhìn Chúc Minh Lãng có chút giận dữ, lại không phản bác được.

Cuối cùng hắn cảm thấy mình ngu xuẩn, cũng ý thức được mình lo sợ và do dự kỳ thật chính là đang giúp người xấu làm điều ác. . .

"Van cầu các ngươi, thay ta kết liễu hắn đi, con dân Tước Lang Tinh Thần chúng ta nên ý thức được thần minh mà mình cung phụng chính là một gã ma quỷ khoác lên áo thần!" Thượng Trang tựa đầu vào dưới gối, thống khổ nói.

"Ta hiểu rồi." Chúc Minh Lãng nói xong câu đó, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, xoay người sang chỗ khác nói với Thượng Trang. "Đúng rồi, áo thú bào của ngươi cho ta mượn dùng đi."

"? ? ?" Thượng Trang không hiểu ra sao.

. . .

Ra khỏi thành trước, Chúc Minh Lãng cải biến một vài mệnh quỹ trước đó.

Hắn mang thêm một người, đó chính là thiếu nữ Âm Linh sư Chi Nhu.

Đi đến Bắc Tuyệt Lĩnh, mang tới Hoàng vương Thánh Khuyết Hoành Cảnh, có hắn ở đây, Chúc Minh Lãng có thể liên thủ với Chúc Thiên Quan đối phó với Tước Lang Thần Thượng Bách, phần thắng sẽ lớn hơn một chút.

Tiến vào suối ngầm, đi tới ngã tư Âm gian, thiếu nữ Âm Linh sư co quắp ở bên cạnh Lê Tinh Họa, nàng tựa hồ có thể nhìn thấy thứ khác mà những người khác không thấy. . .

Tiến vào dòng thời gian, cùng giống như lúc trước, Nữ Oa Long đang dạy dỗ bàn tay ngọc thon dài của Dạ nương nương, Chúc Minh Lãng cũng đang thử nghiệm thu nạp một chút linh chất đặc thù của Âm giới, làm chúng nó hóa thành một cỗ âm linh khí khá nồng đậm rồi rót vào trong cơ thể của Thiên Sát Long.

Trong Linh Vực Thiên Sát Long ngẩng đầu lên, có chút nghi hoặc nhìn Chúc Minh Lãng.

Hôm nay tên nuôi rồng này sao lại tốt với bản Long Vương như vậy, còn cho thêm đồ ăn nữa?

Trước kia đều là chia đều linh khí cho mỗi một con rồng.

. . .

Vẫn như cũ đi đến Hoàng phi các trước.

Lần này thời gian bọn họ tới sớm hơn một chút, Chúc Minh Lãng đều đã biết những nơi có canh giữ ở Hoàng phi các, nên rất nhẹ nhàng liền lẻn vào bên trong tẩm cung của hoàng phi.

Trong lòng Chúc Minh Lãng vẫn có chút nghi ngờ.

Rốt cuộc là ai cắt cổ tay của Chúc hoàng phi, để nàng nguyện ý nhìn máu tươi từ từ chảy xuôi đến chết trong thống khổ, là Chúc Thiên Quan phái người làm sao?

Chúc hoàng phi vẫn có dáng vẻ như trước đó, ngồi ở trong nội cung trống rỗng, vẫn như cũ một thân một mình, khuôn mặt nàng bình tĩnh lộ ra mấy phần lạnh nhạt với sinh tử.

Nàng phản bội Chúc Môn, lại như cũ không chiếm được tín nhiệm của Hoàng Vương Triệu Viên.

Nàng bước đến đường cùng.

Nàng giống như là một người lẳng lặng chờ chết.

Nhưng mà Chúc Minh Lãng vẫn không nhìn thấy là ai đã đến đây trước cả mình và Triệu Viên.

Đột nhiên, Chúc Ngọc Chi rên rỉ một tiếng, nàng cố nén cái gì đó, đôi mắt nhìn chăm chú lên cổ tay của mình. . .

Cổ tay của nàng từ từ bị cắt ra một đường , rõ ràng xung quanh không có cái gì, rõ ràng không nhìn thấy bất kỳ hung khí nào, chỗ cổ tay của nàng tựa như tự nó xé mở ra, xuất hiện một vết thương đáng sợ!

Chúc Minh Lãng mở to hai mắt nhìn, có chút không dám tin nhìn thấy một màn này!

Là một loại lực lượng quỷ dị nào đó!

Nhưng Chúc Minh Lãng không phải chưa từng nhìn thấy qua cảnh tượng tương tự như vậy.

Lúc trước lúc mình khảo vấn Thượng Hàn Húc, Thượng Hàn Húc liền đột nhiên năm động đổ máu, máu trong thân thể từ trong da thịt của hắn thẩm thấu ra ngoài, chảy xuôi đi ra ngoài, kiểu chết quỷ dị đáng sợ, rõ ràng là một loại nguyền rủa! !

Thị thần nguyền rủa! ! !

Chúc Ngọc Chi không phải chết bởi chính nàng, cũng không phải chết bởi tay người khác, nàng chết bởi thị thần nguyền rủa!

Khó trách long tiên chữa trị vết thương của Tiên Thỏ Long ngược lại càng làm vết thương trở nên nặng hơn, nguyền rủa không cách nào chữa trị! !

Thị thần nguyền rủa này mặc dù không tàn nhẫn như nguyền rủa trên người Thượng Hàn Húc, nhưng tương tự nó cũng là một loại nguyền rủa đoạt mệnh, không thể nghịch chuyển, thần tiên khó cứu!

Chúc hoàng phi như cũ cố nén không lên tiếng.

Nàng từ bên cạnh lấy ra một kiện bào váy, trùm lên trên người mình, nhưng máu vẫn thuận cổ tay của nàng chảy xuôi đến trên ghế, chảy xuôi đến trên mặt đất. . .

Nàng tự mình lẩm bẩm, biểu hiện ra một loại sám hối và thống khổ, nhưng nàng không có cầu xin, chỉ là hối hận.

Nhìn ra được nàng vẫn trung thành với Thần Minh, chỉ là nàng biết mình phạm phải tội không thể tha thứ được.

"Đại cô cô."

Chúc Minh Lãng đi tới trước mặt Chúc Ngọc Chi, vẫn như cũ không thể nào hiểu được mà nhìn nàng.

"Là ngươi à. . ." Trên mặt Chúc hoàng phi lộ ra mấy phần áy náy, nhất là khi nhìn thấy người tới là Chúc Minh Lãng.

"Ngươi đây là thị thần nguyền rủa, người cung phụng vị thần nào?" Chúc Minh Lãng có chút không dám tin Chúc hoàng phi chính là một vị hầu hạ bên người Thần Minh!

Chúc Ngọc Chi lộ ra một nụ cười lạnh lẽo thê lương, nhưng không trả lời vấn đề của Chúc Minh Lãng.

"Thay ta nói một tiếng xin lỗi với Thiên Quan." Chúc Ngọc Chi dời đi chủ đề khác, đạm mạc nói. “Chút thời gian cuối cùng này ta muốn tạm biệt với Triệu Viên, có thể chứ?"

Nói xong, Chúc Ngọc Chi chỉ ngón tay về phía lư hương bên cạnh, nói cho Chúc Minh Lãng biết vị trí của Thần Cổ Đăng Ngọc.

"Phụ thân ta không trách người, hắn biết có một số việc cũng là thân bất do kỷ." Chúc Minh Lãng an ủi.

Nghe được câu này, trên mặt Chúc Ngọc Chi khó có khi có được một chút biến hóa, nàng nở nụ cười, cười đến ấm áp, nỗi đau đến từ thị thần nguyền rủa kia cũng tựa như đã giảm bớt đi rất nhiều, cũng không còn có quá nhiều sợ hãi đối với cái chết.

Chúc hoàng phi vốn muốn nói gì đó, nhưng nhìn Chúc Minh Lãng, nhìn hồi lâu, cuối cùng lại nhẹ nhàng lắc đầu, tựa hồ cảm thấy mình không nên can thiệp vào nữa.

. . .






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch