Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mục Long Sư

Chương 414: Khiêu chiến đỉnh vị

Chương 414: Khiêu chiến đỉnh vị




Dịch giả: Devil

Edit: Thanh Thanh

Duyệt: Long Hoàng

Hấp thu ánh nắng hóa thành quang vũ.

Liệt dương trở nên nóng bỏng, đồng thời cũng mang đến cho Thanh Loan Thương Long ánh sáng mạnh mẽ, trông uy nghiêm mà ngang ngược!

Lấy một địch ba, Thương Loan Thanh Long từ lúc bắt đầu lượn vòng né tránh đến lúc trực tiếp nghênh kích, dường như không cần sử dụng chiêu thức ra roi nào mà cũng có thể đánh bại ba con Long Chủ này.

Như Liệt Nhật Kiêu Long càng đánh càng hăng, sau khi có Liệt Dương Quang Vũ này, sức chiến đấu của Thương Loan Thanh Long liền tăng vọt, dù là Hồng Long, Bối Long hạ vị hay là Tuyết Long trung vị thì đều bị Thương Loan Thanh Long áp chế, bị đánh đến răng rơi đầy đất, móng gảy, ngoại cốt rơi lả tả ra đất.

Sắc mặt của Tô Hoán tựa như gan heo.

Hắn cắn răng cố chống đỡ cũng không chịu nhận thua, tin tưởng rằng mình có thể tìm được nhược điểm của Thanh Thánh Long này, nhất định sẽ có thể chuyển bại thành thắng.

Ai biết được, nhược điểm thì không tìm được, mà con rồng này thi triển ra năng lực càng lúc càng mạnh, so sánh với Thương Long Huyền Thuật của người ta thì rồng của mình dường như chỉ là đám thằn lằn nhỏ chơi đùa với bùn...

“Ta nhận thua...” Cuối cùng Tô Hoán không nhịn được khuất nhục bị hành hung, vô lực nói ra những lời này.

Giọng nói của hắn quả thật quá nhỏ, ngay cả Tôn Sung không nghe thấy, Chúc Minh Lãng cũng không nghe thấy.

“Đừng đánh nữa, ta nhận thua!!” Cuối cùng thì Tô Hoán cũng không hy vọng rồng của mình bị đánh chết tươi hay là bị đánh đến tàn phế, hô lớn một tiếng.

“Đồ vô dụng!” Tôn Sung có chút nổi nóng nói.

Học viên của đối phương còn hiểu được kỹ xảo vây công, còn thắng con rồng có cấp bậc cao hơn, mà vì sao mấy học viên của mình từng người từng người một đều đơn thuần như một tờ giấy trắng.

Thanh Thánh Long kia lợi hại thật, nhưng cũng chẳng phải là vô địch.

Coi như cuối cùng cũng không thắng nổi, nhưng cũng không thể thua đến chật vật như thế, thật quá mất mặt, xấu hổ!

“Thực lực của học viện ở Ly Xuyên, chúng ta đã hiểu rõ rồi, trận khảo nghiệm này kết thúc ở đây đi.” Hàn Quán nói với Tôn Sung.

“Còn có hai học viên nữa, quy củ cũng đã quy định sao có thể tùy ý sửa đổi được.” Tôn Sung cũng không muốn cứ bỏ qua như thế!

“Bọn họ đã được sự tán thành của ta.” Hàn Quán nói.

“Nhưng chưa đạt được sự tán thành của ta.” Tôn Sung kiên trì nói.

Nói xong câu đó, ánh mắt của Tôn Sung cũng rơi vào hai người học viên bên cao viện.

Một người trong đó không tự chủ được lùi về sau một bước, bất đắc dĩ nói: “Lão sư, ta không phải là đối thủ của hắn, ta có thể nhận thua không?”

“Hừ, ta cũng không định trông cậy vào ngươi, Quan Văn Khải, cho mấy học viên ngoại viện này nhìn một chút thực lực chân chính của cao viện chúng ta, dù sao bọn họ cũng là bảy người được chọn ra từ trong mấy ngàn học viên.” Tôn Sung nói.

Vì để chắc chắn hơn Tôn Sung đã chọn lựa một học viên xuất chúng, tài năng nhất trong đám học viên năm nhất.

Quan Văn Khải này đến từ đại thế gia, bản thân cũng được ông trời ưu đãi, bản thân hắn cũng đã vô cùng xuất sắc rồi, vào thời điểm nhập học thì thực lực đã bỏ xa đám bạn cùng lứa.

Học viên giống như hắn thì tu hành một hai năm nữa là có thể bộc lộ tài năng trong các đợt giao lưu giữa các đại thế lực.

“Quan Văn Khải, ta hy vọng ngươi hiểu rõ đây là một cuộc khảo nghiệm với ngoại viện, ngươi không nên xuất hiện trong trường hợp này!” Hàn Quán hiển nhiên nhận ra được học viên vô cùng ưu tú này.

“Thật xin lỗi, Hàn lão sư, ta cũng nhận được sự ân huệ rất lớn từ Tôn viện giám, mặc dù ta ra mặt trong cuộc khảo nghiệm này, đối với những học viên ngoại viện kia quả thực rất không công bằng, nhưng kỳ thật thực lực của bọn họ đã bày ra, ta ra mặt cũng chỉ là cứu lại một chút mặt mũi của cao viện, miễn cho đến lúc truyền đi lại nói học viên cao viện chúng ta thua mấy người ngoại viện này.” Quan Văn Khải lộ ra một nụ cười xin lỗi, biểu hiện lại khá tao nhã lịch sự.

Hàn Quán hơi hối hận.

Bởi vì do mình bị thương nên khảo nghiệm lần này mới do Tôn Sung toàn quyền xử lý.

Rất hiển nhiên, Tôn Sung đã có rất nhiều tay chân ở trong đó, nếu không thì người như Tằng Lương hay Tô Hoán, Quan Văn Khải này vốn không có khả năng xuất hiện trong đội ngũ này.

Nói trắng ra thì, đối với khảo nghiệm ngoại viện lần này, chỉ cần bảy học viên xuất sắc nhất của bọn họ có thể đánh ngang tay với học viên trung, hạ lưu của cao viện đã là rất giỏi rồi.

Mà Tằng Lương, Tô Hoán đều thuộc về học viên trung, thượng lưu.

Mà Quan Văn Khải là người nổi trội nhất, có thể so với đại đệ tử của một đại tông môn, thậm chí qua một hai năm nữa cũng có thể trở thành đệ tử thủ tịch.

Để một học viên có tiềm lực trở thành đệ tử thủ tịch đi khảo nghiệm ngoại viện??

Loại chuyện này sao Tôn Sung có thể làm được chứ!

Đây là quyết tâm muốn người của học viện ở Ly Xuyên bị đánh bại, vốn đã không có ý tiếp nhận bọn họ!

...

Quan Văn Khải đi lên sân đấu, rất nhanh các học viên xung quanh đều phát ra tiếng kinh hô.

Quan Văn Khải đây là người nổi tiếng trong cao viện a!

Toàn bộ học viên năm nhất của cao viện, có rất ít người có thể đánh với hắn!

Để hắn xuất chiến, vậy học viện ở Ly Xuyên này sao có thể chiến thắng được??

“Thanh Thánh Long của ngươi rất lợi hại, cảm thấy nếu ngươi ở trong cao viện chúng ta, thì ngươi cũng có thể nổi tiếng được nhiều người biết đến.” Quan Văn Khải đến gần một chút, mở miệng nói với Chúc Minh Lãng.

“Ngươi là người cuối cùng rồi?” Chúc Minh Lãng hỏi.

“Đúng vậy, một người khác thì thực lực không bằng ngươi nên đã từ bỏ rồi.” Quan Văn Khải gật đầu.

“Vậy thì đánh đi.” Chúc Minh Lãng nói.

“Không nhất thiết phải vậy, ngươi trực tiếp nhận thua đi.” Quan Văn Khải nói.

“Tự tin như thế à??” Chúc Minh Lãng khẽ nhướng mày.

“Con rồng của ta là đỉnh vị, nếu nói bước vào Quân cấp thì cũng chỉ là vấn đề thời gian thôi, biểu hiện của các ngươi đã rất tốt, ta tin các học viên khác đang quan sát cũng như Hàn Quán lão sư sẽ cho học viện một câu trả lời hợp lý. Dù sao nếu cao tầng học viện biết các ngươi cuối cùng lại thua bởi Quan Văn Khải ta, thì bọn họ cũng có thể hiểu được.” Quan Văn Khải nói tiếp.

Chúc Minh Lãng nghe thấy lời nói này của đối phương.

Mặc dù người ta nói giống như đang trần thuật lại một sự thật, nhưng hắn vẫn ngửi thấy được một khí tức tự phụ, thanh cao.

Đỉnh vị à...

Quả thật là có chút khó đối phó.

Nếu là lúc trước thì Chúc Minh Lãng sẽ luôn tươi cười mà đánh đối phương một trận tơi bời.

Nhưng hiện tại Tiểu Thanh Trác mới là trưởng thành kỳ, có lẽ khó thắng được.

“Nghệ~~~~~~~”

Dường như Tiểu Thanh Trác nghe được sự hời hợt, tự cho mình là đúng trong lời nói của đối phương, điều này làm nó cảm thấy rất bất mãn.

“Ngươi muốn khiêu chiến một chút sao?” Chúc Minh Lãng hỏi.

Giống như ở chỗ nước cạn trong rừng đước lúc ấy, dù Tiểu Thanh Trác mới chỉ là ấu niên kỳ, nhưng lại khiêu chiến với Ma Linh ngàn năm.

Trận chiến kia cũng giúp Tiểu Thanh Trác sớm tiến vào trưởng thành kỳ.

Chỉ khi không ngừng khiêu chiến với kẻ địch cường đại hơn, mới có thể không ngừng đột phá bản thân mình.

Tính tình của Tiểu Thanh Trác cũng cương liệt hơn trước rất nhiều.

Hoặc là nói, dòng máu Thánh Long kiêu ngạo đang chảy xuôi trong người nó không cho phép nó khuất nhục với thất bại, cho dù là bị ca ca mình ném từ trên long nhai xuống, cũng không e ngại kẻ địch cường đại, dù biết tu vi của mình không bằng đối thủ, nhưng nó cũng không tùy tiện lùi bước!

Chúc Minh Lãng cũng đang do dự.

Hạ vị đối đầu với đỉnh vị thì khoảng cách thực sự rất lớn.

Nhưng mà có lẽ là do thoát khỏi cơ thể tàn long, nhận được một cơ hội gần như sống lại nên Tiểu Thanh Trác đã thay đổi rất nhiều, không còn suy nhược, tự ti như trước nữa, huyết mạch cao quý kết hợp với sự kiêu ngạo, có thể cảm nhận rõ ràng được khát vọng của nó đang trở nên mạnh mẽ!!

Đúng vậy, khát vọng của Tiểu Thanh Trác đang mạnh lên!

Khiêu chiến với kẻ địch càng mạnh, cũng không phải là do nó tự cho mình thanh cao mà là nó trân quý lần trùng sinh này!

Không phải là có được huyết mạch và thiên phú cao hơn rồi trưởng thành trong sự an nhàn bình yên, mà là không ngừng khiêu chiến cực hạn siêu việt của bản thân trong nghịch cảnh!

Chính là bởi vì nó đã từng là tàn long.

Nên nó mới biết có được một thân thể hoàn mỹ đáng quý ra sao!

Quan trọng nhất chính là, Tiểu Thanh Trác càng không muốn phụ lòng Chúc Minh Lãng.

Không phải Mục long sư nào cũng nguyện ý dùng một linh ước quý giá để đánh cược tiền đồ của mình, mà đi cứu một con tàn long chưa biết sống chết ra sao.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch