WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Livestream Siêu Kinh Dị

Chương 26: Ngôi trường bỏ hoang rùng rợn (2)

Chương 26: Ngôi trường bỏ hoang rùng rợn (2)


"Phượng em, sau này em là nhân viên duy nhất trong cửa hàng của anh. Chờ trưa trưa, anh đi làm một cái chìa khóa dự phòng cho em. Em ở tầng 01, tầng 02 là phòng làm việc của anh, nếu không có gì cần thiết thì em đừng đến lầu 02 nhé."

Có trời đất chứng giám, tôi không cho cô ấy đến tầng 02 không phải vì che giấu đống tạp chí mát mẻ đặt trên giường, hay 100 Gb phim giải trí cuộc sống trong máy tính. Tôi chỉ sợ cô ấy vô tình nhìn thấy mấy đoạn tài liệu về Âm Gian Tú Tràng mà tôi lưu trữ thôi.

"Dạ, em nghe anh hết." Tiểu Phượng ngoan ngoãn gật đầu, nhìn dáng vẻ y hệt như cô dâu vừa đến nhà chồng.

"Trong ngăn kéo, anh để danh mục hàng hóa và giá cả. Em học thuộc nó cũng được, còn đây là gậy chích điện phòng vệ, nếu có ai bắt nạt em thì em lấy cái này chích nó."

"Nhấn nút này hả anh?"

"A...." Một tiếng thét thảm thiết đánh thức cả con đường đang ngủ say... Một ngày mới lại bắt đầu.

...

Theo dự tính, hôm nay chính là ngày Âm Gian Tú Tràng công bố nhiệm vụ tiếp theo. Tôi lấy điện thoại ra sạt pin, bảo Tiểu Phượng trông tiệm, rồi tự mình đi đến cầu vượt tìm anh Lưu mù để mượn bùa.

Chỉ là, ai ngờ rằng anh Lưu mù kia đường như sớm biết tôi đến ám gã vậy, đã sớm dọn hàng rồi trốn đâu mất tiêu.

"Gã khốn này, mạng người quan trọng nha! Thế mà anh lại thấy chết không cứu! Họ Lưu kia, anh cứ chờ đó!" Đứng trước nhà gã ấy chửi mắng một hồi, tôi đành bó tay, chỉ có thể ngậm ngùi quay về.

08 giờ tối, tôi phân công việc nhà cho Tiểu Phượng, rồi ngồi cạnh điện thoại chờ đợi.

Kim đồng hồ vừa chỉ đến đúng giờ, màn hình điện thoại tỏa ra một làn sáng nhàn nhạt, một số máy lạ đang gọi đến.

"Lần này là ai gọi đây trời?" Tôi nhấc điện thoại lên, bấm nghe, rồi đặt sát vào bên tai.

"Mất khăn tay, mất khăn tay, che đầu nó lại, rồi đặt lén ra sau lưng nó! Mọi người đừng nói cho nó nghe! Nhanh lên, nhanh lên, bắt nó lại!" Một khúc đồng dao vui vẻ lại trông có vẻ rợn người.

Mãi sau khi tiếng hát kết thúc, bỗng có tiếng cười âm trầm của bọn trẻ con vang lên trong loa điện thoại: "Chúng ta cùng nhau chơi trò chơi đi. Anh có thể tìm ra bọn em trước khi trời sáng, bọn em sẽ thả anh đi. Nếu không, anh hãy ở lại chơi cùng bọn em mãi mãi..."

Cuộc gọi bị ngắt, một tin nhắn đến xuất hiện trong hộp thư của tôi.

"Mọi chuyện xảy ra tại trường học lúc đêm về thật khó tin. Hãy đến bậc thang thứ 13, lắng nghe tiếng gào khóc của trẻ nhỏ trong phòng y tế. Con ma búp bê hôi thối trốn sau cánh cửa kia đang chờ bạn mở cửa ra. Con bé muốn hỏi bạn, cánh tay trái cụt mất của nó giờ đang ở nơi nào?

Được rồi! Xin bạn trả lời một câu hỏi cuối cùng: Bạn yêu thích màu xanh lam, màu trắng, hay là màu đỏ?"

"Nhiệm vụ livestream: Rạng sáng, lúc nửa đêm, đến trường trung học phổ thông Tân Hỗ, sống sót đến khi mặt trời mọc."

"Nhiệm vụ bổ sung: Có 07 trò chơi tồn tại trong trường học, cứ chơi một trò chơi - bạn được cộng thêm 01 điểm thưởng"

Nhìn nhiệm vụ đầy bất ngờ như thế, tôi gãi đầu: "Đây là chơi nhà chòi, hay chơi xong đời luôn ta?"

Tôi không có Lôi phù để hộ mạng trong lần livestream này, thế nên phải cẩn thận hơn nữa: "Trường trung học phổ thông Tân Hỗ à?"

Trong trí nhớ của tôi, Giang Thành không có cái tên ngôi trường này. Tôi bèn lên mạng search một hồi, mới nhận ra ngôi trường ấy đã đóng cửa cách đây 05 năm.

Không hề có lý do chính thức, trong khi tôi tìm ra một đống suy đoán từ mấy cao thủ bàn phím trên internet, mỗi người suy đoán một kiểu. Có người nói rằng nơi đó xảy ra hỏa hoạn, có người nói phương pháp giáo dục tại đó không hợp lý, dẫn đến xảy ra bạo loạn lớn, khiến nhiều người chết, nên cuối cùng đóng cửa nhà trường.

Lại có kẻ nói trường học có nhiều người nhảy lầu tự tử, cuối cùng Bộ Giáo dục ra quyết định niêm phong.

Tôi tìm được một thông tin khác, đây là một ngôi trường ma, ban ngày dạy người học, ban đêm dạy quỷ học.

Lục lọi một hồi, tôi thấy một bức ảnh của cả ngôi trường, rộng rãi sáng ngời, tỉ mỉ kiểm tra tư liệu lại phát hiện ra đây là một ngôi trường tư dưới sự tài trợ của một số doanh nghiệp tư nhân. Do đó, học sinh trong ngôi trường này đều đến từ những gia đình giàu có, đa phần là từ các tỉnh khác gửi qua đây.

"Đáng lý ra, ngôi trường này phải nổi tiếng cực kỳ nha. Cớ sao mấy năm qua mình chưa từng nghe nhắc đến nhỉ? Hơn nữa, mọi tin tức liên quan đến nó đều bị xóa gần như sạch bách?" Kiểm tra địa chỉ một hồi, tôi nhận ra vị trí của ngôi trường trung học phổ thông Tân Hỗ này nằm ở giữa Giang Thành và thành phố Thượng Hải, khá xa nơi đây.

"Ván này khó ăn rồi." Tôi đã an toàn trong chuyến ghé nhà trọ An Tâm, vì cảnh sát xuất hiện đúng lúc. Thế nhưng mà, ngôi trường Tân Hỗ tọa lạc khá xa xôi, cảnh sát muốn đến đó phải mất ít nhất 01 tiếng đồng hồ.

Không có Lôi phù trong tay, lại không thể báo cảnh sát kịp thời, tôi vuốt cằm lo lắng.

"Anh đang suy nghĩ gì vậy? Sao mặt mày xụ một đống thế kia?" Tiểu Phượng bước đến, bưng một chén mì hỗn hợp trong tay: "Em tự làm đó, anh nếm thử xem."

"Tiểu Phượng, tối nay anh đi công chuyện nha. Em ở lại trông tiệm đó. Anh không ăn cơm đâu, thời gian gấp lắm rồi. Giờ anh đi liền nè." Kiểm tra lại thiết bị livestream một lần nữa, tôi xách túi da màu đen đi ngay.

"Anh đi livestream nữa à? Dẫn em theo được không?" Cô nàng vừa bưng bát mì nóng hổi, vừa nhìn tôi bằng một ánh mắt mong chờ.

Tôi lắc đầu, quả quyết từ chối: "Không được. Em phải ở nhà coi tiệm, tối đừng đi lung tung."

"vậy thì, anh ăn một miếng rồi đi. Em làm riêng cho anh đó." Bát mì sợi nóng hổi, thơm ngát được đặt xuống trước mặt tôi. Sau sự kiện năm đó, chẳng còn ai làm cơm cho tôi nữa.

"Được rồi." Tôi gắp vội vài đũa, nhận ra món ăn khá ngon: "Em cao tay nha, ngon lắm đó."

"À, vậy anh..."

"Giờ anh phải đi nè, em đừng lo, mai gặp lại."

Tôi xách túi da chạy vội ra ngoài, không hề chú ý đến một nụ cười nhàn nhạt xuất hiện trên khóe môi của Tiểu Phượng.







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.