Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 53: Đại Sư Bạo Lực

Chương 53: Đại Sư Bạo Lực




Coong! Phương Chính cả mí mắt cũng không nháy một cái, đạn lại bị dội bay, tia lửa văng khắp nơi!

- Ta giết!

Hàn Khiếu Quốc giống như gặp quỷ, kêu lên, trong cơn sợ hãi, điên cuồng bóp cò!

- Đinh đinh đang đang!

Đạn nhảy tưng, tia lửa tán loạn.

Phương Chính nhướn lông mày lên, bước ra phía trước một bước, chụp một cái, cạch!

- Cậu... Cậu làm gì? Buông tay?

Lúc Hàn Khiếu Quốc kêu to, dao găm cũng bị hắn rút ra, một dao đâm về phía bụng dưới của Phương Chính!

“Ta biết mà, trên TV đều là gạt người! Vẫn phải dùng biện pháp của ta!”

Phương Chính nói thầm trong lòng, dùng tay kéo một cái, Hàn Khiếu Quốc chỉ cảm thấy một cỗ lực lớn truyền đến, thân bất do kỷ buông tay, súng rơi vào trong tay Phương Chính. Đồng thời, Phương Chính vỗ ra một bàn tay!

Ba!

Phương Chính quất vào trên cổ tay Hàn Khiếu Quốc.

Hàn Khiếu Quốc run tay một cái, dao găm cắm trên mặt đất.

Hàn Khiếu Quốc lảo đảo lui lại, sờ qua tay trái sưng đỏ, hoảng sợ nhìn Phương Chính:

- Rốt cục cậu là người hay quỷ?

Phương Chính ở ngay trước mặt hắn, dùng sức túm một cái, súng ngắn ở trong tay hắn phát ra một trận thanh âm tạch tạch tạch giòn vang, vặn vẹo, vỡ nát!

Ánh mắt Hàn Khiếu Quốc nhìn Phương Chính càng thêm sợ hãi.

Phương Chính lại tiến đến chỗ Hàn Khiếu Quốc, nhặt dao găm lên, gõ gõ, ba! Dao găm gãy đôi! Phương Chính lắc lắc đầu nói:

- Chất lượng này thật kém.

Ừng ực!

Hàn Khiếu Quốc nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt, dao găm kia là đao chiến thuật dã cẩu ATAK hắn mang về từ nước ngoài, thứ này thiên kim khó cầu. Đây là vật sưu tầm đội trưởng tặng cho hắn sau khi hắn lập được đại công. Kết quả là vừa vào trong tay hòa thượng này, lập tức gãy mất, hắn rất hoài nghi, có phải đội trưởng tặng hắn một món hàng giả hay không! Hoặc là hòa thượng này căn bản không phải là người!

Phương Chính giải quyết xong vấn đề đao thương, cười ha hả nhìn Hàn Khiếu Quốc nói:

- Hiện tại, chúng ta có thể an tĩnh trao đổi a?

- Đại sư, trước đó chẳng phải cậu bảo tôi xuống núi a? Tôi đây sẽ xuống núi ngay, cáo từ.

Hàn Khiếu Quốc nhanh chân chạy đi!

Độc Lang ngẩng đầu nhìn Phương Chính một chút, Phương Chính nói:

- Để hắn đi thôi, thật đúng là một hài tử đáng thương, không thể đi xuống núi, trời lại sắp mưa. Mây đen này, một ngày đến một ngày đi, hôm này lại tới, khí áp thấp như vậy, hẳn là sắp mưa lớn. Một trận mưa cuối cùng trước khi bắt đầu mùa đông a...

Nói xong, Phương Chính đóng lại cửa lớn chùa miếu, dẫn theo Độc Lang đi vào trong nhà.

Phương Chính không có việc gì làm, lấy điện thoại di động ra xem một chút, kết quả là trên Wechat liên tục nhắn đến.

Mở ra xem, tất cả đều từ Triệu Đại Đồng.

“Đại sư, anh có ở đó không?”

“Đại sư?”

“Đại sư, cứu mạng a! Xin anh giải thích tinh tường cho tôi a, thụ tinh có nghĩa là gì chứ? Tôi thế nhưng là đàn ông a?”

“Đại sư, danh tôi dương tứ hải a...”

...

Ban đầu Phương Chính xem qua, cũng có chút mộng bức, thụ tinh? Thụ tinh gì? Sau đó đột nhiên nghĩ tới, hắn đánh chữ sai! Tranh thủ thời gian lật lên trên, quả nhiên, hai chữ thụ tinh kia đặc biệt dễ thấy!

Phương Chính lập tức trả lời lại:

- Không phải thụ tinh, là thủ tinh, A Di Đà Phật, bần tăng đánh chữ sai, xin thí chủ chớ trách.

Mà giờ khắc này, Phương Đại Đồng đang đỏ bừng hai mắt ngồi ở trên giường, biệt khuất a... Ủy khuất a... Điện thoại đột nhiên rung lên, cúi đầu xem xét, Phương Đại Đồng gào khóc, một tay kéo Hồ Hàn tới, quát:

- Tiểu tử cậu a, nhìn xem! Nhìn xem! Đây là thủ tinh, không phải thụ tinh! Mẹ nó!

Sau đó con hàng này lập tức chạy ra ngoài, bắt lấy từng người rồi không ngừng gào thét.

Làm mọi người một mặt không hiểu thấu...

Sau khi điên rồi, Triệu Đại Đồng phát hiện, mặc dù sự tình thụ tinh đã náo nhiệt một hồi, nhưng sau hồi lâu như vậy, tựa hồ đã nhạt đi... Mọi người sớm đã bắt đầu nghị luận chuyện khác.

Đây chính là cuộc sống đại học, đây chính là xã hội, không có chuyện gì có thể bảo toàn "độ hot" mãi mãi, chỉ có hắn mới đặc biệt chú ý chút chuyện của bản thân, phóng đại việc nhỏ, tra tấn bản thân. Trời đất bao la, lòng của ta cường đại, mới có thể thực sự không để ý hết thảy áp lực từ bên ngoài!

Triệu Đại Đồng bỗng nhiên có chút minh bạch điều gì đó, sau khi trở lại ký túc xá, đột nhiên nhắn cho Phương Chính một câu:

“Đại sư, tôi bỗng nhiên lĩnh ngộ chân lý cuộc đời, đa tạ đại sư chỉ điểm.”

Phương Chính mộng bức, hắn chỉ điểm gì sao? Hắn chỉ là đánh chữ sai mà thôi... Thật đúng là gặp quỷ!

Phương Chính lại gửi cho Triệu Đại Đồng vài câu, phát hiện Triệu Đại Đồng hoàn toàn bình thường, Phương Chính cũng yên lòng.

Đúng lúc này, ngoài cửa sổ truyền đến từng tiếng sấm rền, sấm chớp không ngừng xẹt qua trời cao, tiếng sấm ầm ầm, lúc nổ trên đỉnh núi, đặc biệt vang dội dọa người.

Phương Chính đóng kỹ cửa sổ Phật Đường, kiểm tra một chút đồ vật phía ngoài, lúc này mới về đến trong phòng, yên lặng chờ đợi.

Lại có vài tiếng sấm rền qua đi, một trận gió lớn thổi qua, mưa to gió lớn đổ ào xuống. Đây chính là mưa phương Bắc, tới thật nhanh, tạnh cũng nhanh, mưa rào xối xả, rơi lên trên mái hiên keng keng rung động...

Mà giờ khắc này, có người sắp hỏng mất.

Hàn Khiếu Quốc vội vàng chạy thẳng một đường xuống núi, kết quả phát hiện, khắp con đường xuống núi đầy ắp lều vải, có cảnh sát đang túc trực, hắn chỉ có thể len lén chạy về lại. Nếu như có súng, hắn còn có thể liều mạng một lần, bây giờ tay không tấc sắt, lấy gì đi liều với một đám cảnh sát tay cầm súng? Hắn chắc chắn không ngu như vậy...

Đường vòng trong rừng cây phía sau, mặc dù có rừng rậm, nhưng đêm xuống, động vật gì cũng đã sớm chạy mất dạng. Hắn cũng không dám đốt lửa, sợ dẫn cảnh sát tới.

Trong hoàn cảnh bụng đói kêu vang, mưa to đổ xuống, nước mưa rầm rầm, đánh trên tàng cây giống như ác quỷ đang vỗ tay, đánh vào người, lạnh thấu xương! Ngay cả to con tử mạnh khỏe như hắn cũng có chút chịu không nổi.

Đỉnh núi không có sơn động, cũng không kịp dựng chỗ tránh nạn, rơi vào đường cùng, Hàn Khiếu Quốc cắn răng một cái...

Bành bành bành...

Tiếng đập cửa liên tục vang lên.

Phương Chính gãi gãi lỗ tai, thầm nói:

- Kỳ quái, tiếng sấm này cũng quá dày đặc đi.

Hàn Khiếu Quốc ở ngoài cửa đã sắp khóc, nước mưa trước mùa đông thật sự rất lạnh, lại còn là ban đêm, nhiệt độ không khí xuống cực thấp, lạnh đến hàm răng run lên, nhảy tưng tưng tại chỗ. Tường chùa miếu không cao, hắn có thể dễ dàng trèo qua, nhưng lại nhớ đến hòa thượng kinh khủng kia, hắn cũng không dám không tuân theo quy củ. Thế là chỉ có thể tiếp tục gõ cửa...

Bành bành bành...

- Sắm chớp này lạ a, sao lại không nhìn thấy a?

Phương Chính duỗi đầu ra ngoài cửa sổ, nhìn trên trời, thầm nói.

- Ô ô ô…

Một bên khác, Độc Lang bây giờ không nhìn nổi nữa, kêu lên.

- A? Cái gì? Có người đang gõ cửa? Ai u... Cá lớn trở về, kém chút quên mất hắn.

Phương Chính nhanh chóng đi ra ngoài, vừa ra khỏi cửa, Phương Chính lập tức vui vẻ! Vốn cho rằng sắp bị ướt sũng, không nghĩ tới tăng y màu trắng này không chỉ có thể ngăn cản đao thương, vậy mà còn có thể không dính nước mưa!

Vừa cười hai tiếng, chân mát lạnh, cúi đầu nhìn lại, giày ướt...

“Hệ thống, y phục này của ngươi có khiếm khuyết a.”

Phương Chính thầm nói.

“Ngươi mang giày dởm khác bộ, tăng y màu trắng không cách nào bao trùm hai chân của ngươi, ngươi có thể cởi giày ra thử một chút.”






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch