Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Hồng Hoang Tam Quốc Tối Cường Ngoạn Gia

Chương 564:

Chương 566 Sính lễ

Diệp Thần nghe được tiếng đập cửa , tức khắc nhíu mày, rồi sau đó thần thức phóng ra ngoài.

Giây tiếp theo, Diệp Thần sửng sốt.

Thái giám……

Nguyên bản Diệp Thần còn tưởng có người chơi nào đó tìm hắn, vì Diệp Thần cố ý phân phó qua lão bản không cần tìm hắn..

Mà hiện tại, lại có người gõ cửa, Diệp Thần tự nhiên trước tiên nghĩ đến người chơi.

Chẳng qua sự thật lại có chút ra ngoài dự kiến, ngoài cửa gõ cửa cũng không phải người chơi, cũng không phải khách điếm lão bản, mà là một Tiểu Thái giam.

Chẳng lẽ, Trương Nhượng phái người theo dõi ta, biết ta không ra khỏi thành……

Không có khả năng, tam quốc Tân Thủ Khu còn không có người có thể tránh được thần thức của hắn, nếu có người dám theo dõi hắn khẳng định trước tiên là có thể nhận thấy được……

Không phải theo dõi nói, chính là có việc, cố ý phái người tới tìm ……

Đây là phán đoán ra hắn ở Lạc Dương, bằng không sẽ không phái người ở Lạc Dương tìm kiếm……

Chẳng lẽ là……

Nghĩ đến đây, Diệp Thần lông mày không khỏi giương lên, rồi sau đó nhìn về phía cửa, nhàn nhạt nói: “Tiến vào.”

Diệp Thần nói vừa dứt cửa phòng liền bị nhẹ nhàng đẩy ra.

Giây tiếp theo, một người Tiểu Thái giam vẻ mặt nịnh nọt vào cửa, rồi sau đó đối với Diệp Thần cung kính vô cùng khom người bái nói:

“Nô tỳ, bái kiến U Vương đại nhân!”

“Trương Thường hầu phái ngươi tới, có chuyện gì?” Diệp Thần nghe đến đó, gật gật đầu, rồi sau đó mở miệng hỏi.

Tiểu Thái nghe lén đến Diệp Thần dò hỏi sau sau, không khỏi sửng sốt.

Bởi vì Diệp Thần thấy hắn đến nhưng không có kinh ngạc, chẳng những không kinh ngạc, còn trực tiếp chỉ ra Trương Nhượng, điểm này, thật sự có chút ngoài dự đoán của tiểu thái giám

Đương nhiên, kinh ngạc về kinh ngạc, Tiểu Thái giam cũng không dám trì hoãn, vội vàng khom người bái nói:

“Khởi bẩm U Vương đại nhân, Trương Thường Hầu phái nô tỳ tới, nói cho U Vương đại nhân, cần phải đem sính lễ đặt mua phong phú một ít, nếu sính lễ có khó khăn, Trương Thường Tầu sẽ trợ giúp u Vương đại nhân.”

Sính lễ……

Thật đúng là cùng Đại Kiều Tiểu Kiều có quan hệ……

Nghĩ đến đây, Diệp Thần không khỏi cười, rồi sau đó cười ha hả gật đầu nói:

“Thay ta hướng Trương Thường hầu biểu đạt lòng biết ơn, mặt khác nói cho Trương Thường hầu một câu, Diệp mỗ không phải hạng người vong ân phụ nghĩa , nếu như có việc cứ việc phái người đi luân hồi thành.”

Diệp Thần nói chuyện ngữ khí còn có biểu tình, cực kỳ nghiêm túc, mặc kệ là ai xem, cũng nhìn không ra một chút ít giả dối nào.

Bởi vì Trương Nhượng “Giúp” Diệp Thần, Diệp Thần cần thiết phải tỏ vẻ, nếu không Trương Nhượng khẳng định sẽ hoài nghi Diệp Thần.

Cứ như vậy, Diệp Thần còn như thế nào tiếp tục lợi dụng Trương Nhượng, như thế nào làm Trương Nhượng chủ động giúp đỡ Diệp Thần vì Diệp Thần giải quyết một ít chuyện phiền toái đâu.

Cũng đúng là bởi vì nguyên nhân này, Diệp Thần mới nói ra tuy rằng có chút mịt mờ, nhưng trên thực tế, lại rất rõ ràng

Mà mục đích, chính là muốn cho Trương Nhượng rõ ràng một sự kiện, “Diệp Thần sẽ trở thành hậu thuẫn cho lão, đến lúc đó muốn tiền có tiền, muốn binh có binh”.

Tiểu Thái giám nghe lén đến nơi đây, tức khắc nịnh nọt cười, rồi sau đó cung kính vô cùng khom người bái nói:

“U Vương đại nhân yên tâm, nô tỳ nhất định đem lời nói của u Vương đại nhân, một chữ không lầm chuyển cáo cho trương thường hầu.”

Tiểu Thái giam là Trương Nhượng thủ hạ, tự nhiên biết Diệp Thần là “Người một nhà” sự, bằng không, hắn cũng sẽ không nịnh nọt cùng cung kính như vậy.

Đương nhiên, mấu chốt nhất chính là, cả Trương Nhượng đều phải gắng sức giao hảo với Diệp Thần, Tiểu Thái giam lại sao có thể dám chậm trễ hắn.

Ngày thường không có cơ hội gặp Diệp Thần, hiện tại gặp còn không thể kính nịnh bợ kia không phải ngốc sao.

Nếu là hắn thật dám chậm trễ Diệp Thần, một khi bị Trương Nhượng đã biết, hắn tuyệt đối sẽ sống không bằng chết.

Diệp Thần nghe đến đó, nhìn vẻ mặt nịnh nọt Tiểu Thái giam liếc mắt một cái, rồi sau đó cười ha hả nói:

“Như thế, việc này liền phiền toái ngươi.”

“Không phiền toái, không phiền toái, có thể vì u Vương đại nhân làm việc, đó là nô tỳ phúc phận, nô tỳ cầu mà không được đây.” Tiểu Thái nghe ngữ khí gần gũi bình dị của Diệp Thần tức khắc mặt mày hớn hở khom người bái nói.

Diệp Thần ha ha cười, rồi sau đó tay phải nhất chiêu, một khối gạch vàng xuất hiện.

Tiểu Thái giam nhìn đến hai mắt tức khắc trừng lớn.

Hắn nghĩ tới Diệp Thần sẽ ban thưởng nhưng hắn không nghĩ tới, Diệp Thần sẽ cho hắn một khối vàng.

Này ban thưởng đối với Tiểu Thái giam mà nói, lực hấp dẫn chính là lớn như bầu trời đi.

Diệp Thần nhìn thoáng qua ánh mắt tham lam cực lực che dấu nhưng lại vô pháp che dấu của Tiểu Thái giam, rồi sau đó cười ha hả nói:

“Tiếp đi, cầm đi uống trà.”

Diệp Thần nói xong, thỏi vàng bay thẳng đến Tiểu Thái giám.

Tiểu Thái giám thấy thế, vội vàng duỗi tay tiếp được rồi sau đó hưng phấn vô cùng đối với Diệp Thần khom người bái nói:

“Tạ U Vương đại nhân trọng thưởng!”

“Còn có việc cần ngươi đi làm, việc này nhưng không thoải mái.” Diệp Thần nghe đến đó, lông mày không khỏi giương lên, rồi sau đó cười ha hả nói.

Tiểu Thái nghe lén đến nơi đây, không chút do dự quỳ xuống đất, lớn tiếng bái nói:

“Nô tỳ nguyện ý vì U Vương đại nhân, vượt lửa quá sông, muôn lần chết không chối từ.”

“Ha ha ha, ngươi thực không tồi, thời điểm rảnh có thể đi luân hồi thành chơi.” Diệp Thần nghe đến đó, ha ha cười, rồi sau đó mở miệng nói.

Tiểu Thái giám nghe lén đến nơi đây, hai mắt tức khắc mở to rồi sau đó mừng như điên vô cùng khom người bái nói:

“Đa tạ u Vương đại nhân thưởng thức! Nô tỳ có rảnh chắc chắn đi trước luân hồi thành, bái kiến u Vương đại nhân!”

Giờ khắc này Tiểu Thái giám, trong lòng thực hưng phấn, cũng thực kích động, bởi vì Diệp Thần mời hắn.

Này đại biểu cho hắn bị Diệp Thần để ý, càng đại biểu hắn sẽ bị Trương Nhượng nâng đỡ, về sau tiền đồ của hắn khẳng định một mảnh quang minh.

Hiện tại Diệp Thần mở miệng mời một khi bị Trương Nhượng biết, hắn lại sao có thể không thăng chức rất nhanh.

Diệp Thần nghe được lời nói kinh hỉ của nó cười ha hả gật đầu, rồi sau đó tay phải nhất chiêu.

Giây tiếp theo, hai trăm trương kỳ trân dị bảo xuất hiện ở bên trong phòng khách.

Nếu không phải phòng khách không nhỏ, lần này châu báu phải đem phòng khách chất đầy.

Tiểu Thái giam nhìn đến nơi này, hai mắt tức khắc ngẩn ngơ.

Nắp rương tuy rằng là đóng lại, nhưng trên đó không hề bị niêm phong tất cả đều lộ vài khe hở đều lộ ra rất nhiều kỳ trân dị bảo, hơn nữa tất cả đều tản ra quang mang lóa mắt, vừa nhìn liền biết chúng nó giá trị xa xỉ.

Kỳ trân dị bảo Tiểu Thái giám tuy là không có, nhưng hắn từng vào bảo khố của Lưu Hoành nhìn đến qua không ít, nhãn lực là tuyệt đối là có.

Cũng đúng là bởi vì Tiểu Thái giam có nhãn lực, mới bị Diệp Thần chấn kinh tới rồi.

Bởi vì Diệp Thần lấy ra hai trăm cái rương kỳ trân dị bảo, chẳng sợ chỉ có thấy một ít lộ ở bên ngoài nhưng Tiểu Thái giám cũng dám kết luận, hai trăm rương kỳ trân dị bảo tất cả đều là cực phẩm, hơn nữa phẩm cấp vượt xa bảo khố của Lưu Hoành.

Lúc tiểu thái giám khiếp sợ, Diệp Thần lần nữa vung tay lên, lại thêm một trăm cái rương xuất hiện ở phòng khách.

Lần này toàn bộ phòng khách, chỉ còn lại có một đoạn trống nhỏ dẫn đến cửa ra vào, còn lại đều bị chiếm chỗ.

Này đó đều là thu hoạch của Diệp Thần chuẩn xác mà nói, là thu hoạch khi Diệp Thần quét sạch khăn vàng, tiêu diệt Yêu tộc.

Rốt cuộc khi giết quân khăn vàng, giết Yêu tộc cũng không phải là chỉ bạo trang bị và công pháp mà tiền tài, kỳ trân dị bảo, những tục vật đó đều sẽ tuôn ra , Diệp Thần trong không gian còn chồng chất vô số kỳ trân dị bảo mà ba trăm rương kỳ trân dị bảo này bất quá là một góc mà thôi.

Đương nhiên, Diệp Thần không coi trọng nhưng không đại biểu người khác không coi trọng, càng không đại biểu cho Lưu Hoành không coi trọng.

Chỉ cần những kỳ trân dị bảo này tiến vào tầm mắt của Lưu Hoành, tất nhiên sẽ làm Lưu Hoành hưng phấn ngủ không yên.

Bởi vì đống đồ này đều là giá trên trời, cho dù quy đổi sang tử tinh tệ thì vẫn tính bằng giá trên trời.

Nếu nhất định phải nói một con số cụ thể, như vậy chính là mười vạn tử kim tệ, này chỉ tính một món đồ thấp nhất trong đó thôi.

Dựa theo tỉ lệ, 1 tử kim tệ tương đương 1 vạn kim, mà 1 kim tương đương với 1 điểm tín dụng ở hiện thực, mà mười vạn tử kim tệ liền tương đương với 1 tỷ điểm tín dụng.

Một cái rương kỳ trân dị bảo, ít nhất cũng có năm mươi kiện trở lên.

Có thể nghĩ, Diệp Thần lấy ra ba trăm rương kỳ trân dị bảo, giá trị có bao nhiêu lớn.

Diệp Thần nhìn ba trăm cái rương nằm la liệt trên phòng khách một cái, rồi sau đó mở miệng nói:

“Này đó kỳ trân dị bảo đều là ta ngẫu nhiên đoạt được, trong đó đưa hai trăm rương đưa đến hoàng cung, tính làm sính lễ, mặt khác một trăm rương, liền đưa cho trương thường hầu.”.








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch