Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Hồng Hoang Tam Quốc Tối Cường Ngoạn Gia

Chương 180: Trảm binh chém tướng

Chương 180: Trảm binh chém tướng



Vạn mã lao nhanh, đại địa chấn động.

Luân hồi đoàn dẫn đầu khởi xướng xung phong.

Quân đoàn kỹ, Xâm lược như hỏa, nhanh chóng triển khai.

Khí thế mạnh mẽ không gì địch nổi từ quân đoàn Luân Hồi tỏa ra không trung, cuồn cuồn bao trùm trận địa phản quân.

“Giết!”

Diệp Thần chợt quát một tiếng, tay phải cầm chặt Thí Thần Thương phát động chiến mã lao thẳng vào Trương Thuần đứng ở trung tâm trận địa.

“Giết!”

“Giết!”

Tướng lĩnh thủ hạ của Trương Thuần đồng thời gầm lên rồi dẫn dắt kỵ binh nghênh chiến quân đoàn Luân Hồi.

Giờ khắc này, trong tâm bọn họ đều là sợ hãi.

Dù đã được Trương Thuần trọng thưởng thì họ cũng không cách nào ngăn được lo lắng cho an toàn tính mạng của mình này.

Bởi vì Diệp Thần quá cường đại, công với khí thế của quân đoàn Luân Hồi càng khiến hắn trông dã man hơn rất nhiều.

Bọn họ chưa từng gặp qua võ tướng nào mạnh đến mức chỉ cần xuất một kích đã chém chết hai gã hoàng cấp võ tướng, không phải quá khoa trương rồi sao.

Mà họ cũng chưa từng thấy qua quân đoàn kỵ binh nào có khí thế và sát khí kinh khủng như vậy.

Nhưng bọn họ không thể không nghênh chiến.

Bởi kết quả của việc không nghênh chiến chỉ có một chữ, chết!

“Ầm ầm ầm”

Trương Thuần dẫn đầu hai vạn kỵ binh đi theo các tướng lĩnh bắt đầu xông lên.

Nhưng mà, khí thế bọn họ rõ ràng rất yếu, xông lên không chỉ không mạnh hơn mà càng lúc càng yếu đi.

Hai vạn kỵ binh phản quân cứ thế mà bị một vạn quân quân đoàn Luân Hồi hoàn toàn lấn át.

Phản quân kỵ binh vừa mới được Trương Thuần trọng thưởng nên sĩ khí tăng lên chút chút nhưng lại lần nữa tụt xuống.

Phản quân quân sư đứng bên cạnh Trương Thuần thấy tình trạng này, sắc mặt tức khắc biến đổi, quạt lông trong tay vung lên không do dự.

“Hố sâu!”

“Oanh, oanh, oanh”

Vô số hố ngựa sâu cả thước đột nhiên hiện ra dưới chân quân đoàn Luân Hồi.

Chiến mã không nhẹ cho nên dẫm vào chỉ có một kết quả, đó chính là người ngã ngựa đổ!

Quách Gia không tham chiến mà đứng sau quân đoàn Luân Hồi, hai mắt nhíu lại tay phải khẽ động, sau khi ản đồ chiến trường xuất hiện trong nháy mắt thì lập tức vung tay lên.

“Vật đổi sao dời!”

“Ong” một cỗ dao động vô hình đột nhiên.

Giây tiếp theo, vô số hố ngựa sâu hoắm đột nhiên biến thành xuất hiện bên kỵ binh Trương Thuần.

“Hí ……......”

“A…........”

Từng phiến từng phiến kỵ binh phản quân sẩy chân, chiến mã ngã xuống, phản quân bay lên.

Giờ này khắc này, chính trực kỵ binh xung phong ngã xuống đất, kết quả chỉ có một....

Bị gót sắt chiến mã dẫm thành thịt nát!

Quân sư bên Trương Thuần đột nhiên búng ra một ngụm máu tươi, kịch liệt ho khan.

“Khụ khụ, phòng......”

Trương Thuần nhìn kỵ binh bên mình sa bẫy ngày càng nhiều, bị chiến mã dẫm chết mặt mày tái mét vội vàng la lớn: “Quân sư, mau!”

“Tướng quân, kỹ năng ti chức đơn sơ không bằng người......” Phản quân quân sư sắc mặt trắng bệch nói.

Bản lĩnh hắn vốn không mạnh, còn bị phá quân sư kỹ liên tiếp hai lần, có muốn dùng tiếp cũng dùng không được.

Trương Thuần nghe vậy cả khuôn mặt lúc xanh lúc trắng, cực kỳ khó coi.

Giờ khắc này, hắn hối hận hối hận không trực tiếp chạy đi, một hai đòi chém Diệp Thần trước trận…..

Giờ hay rồi, vừa đối mặt cái đã tổn thất nghiêm trọng.

Đằng sau quân đoàn Luân Hồi, Quách Gia ngồi trên lưng ngựa tay phải hư không xuất chiêu một chút.

“Cát bay đá chạy!”

Chớp mắt, cuồng phong gào thét, đất đá cuộn lên không ngừng đập thẳng vào đám phản quân.

Kỵ binh xung phong bên phản quân ngựa vốn bị sập hố kêu cha gọi mẹ, hiện tại cuồng phong lại nổi lên, thổi mạnh đến nỗi mắt mở cũng không ra, một đám trong lòng nháy mắt lạnh đi.

Con mẹ nó, giờ đánh giặc kiểu gì!

Phản quân tâm phát khóc, mà quân đoàn Luân Hồi thuận buồm xuôi gió, xung phong tốc độ... nhanh đến không còn thiên lý

Diệp Thần tự nhiên thấy được sự tình trận địa, còn có thiên địa biến hóa liên tục, trong lòng khẽ rên một tiếng.

Mẹ nó, nếu không phải trong tay mình có quân sư, gặp phải quân sư bên đối thủ, kia còn không chết nghẹn.........

Nghĩ đến đây, Diệp Thần không khỏi cười, hai mắt đột nhiên ngưng lại, Thí Thần Thương không chút do dự chém ra.

“Oa” Binh khí tên tướng lĩnh phản quân chạy nhanh nhất, nháy mắt bị đánh bay.

“Ăn” một tiếng truyền đến.

Quỹ đạo công kích Thí Thần Thương chưa hề thay đổi, giây lát đều gặt rớt hết đầu đám tướng lĩnh phản quân.

“Giết! Giết! Giết!”

Quân đoàn Luân Hồi nhìn thấy Diệp Thần lại là một kích hạ gục một tướng lĩnh phản quân, cả đám hưng phấn reo hò.

Quách Gia vẫn luôn quan sát biến hóa trên chiến trường, đương hắn nhìn đến Diệp Thần lại là một kích chém giết phản bội quân tướng lãnh sau, không khỏi cười,

“Cái dũng của chủ công, thiên hạ không có kẻ thứ hai a!”

Quách Gia nói xong, tay phải lại từ hư không xuất chiêu,

“Ong” một tiếng truyền đến.

Mấy cái hố ngựa đã lấp đầy.

Quân đoàn Luân Hồi sắp tiếp giáp kỵ binh phản quân rồi, không lấp đi quân đoàn mình sẽ dính lây xui xẻo.

Lúc này, Diệp Thần đã đuổi tới trước mặt ba gã tướng lĩnh phản quân, một đám sắc mặt đại biến.

Bởi vì Diệp Thần lại một kích giết chết một hoàng cấp võ tướng.

Bọn họ nhìn thoáng qua nhau, động binh khí đánh vào Diệp Thần.

Bây giờ, bọn họ mặc kệ cái gì gọi là không biết xấu hổ.

Diệp Thần quá mạnh, bọn họ còn lên từng người khẳng định toi đời.

Nhưng mặc dù là cùng nhau xông lên, lòng bọn họ cũng không khỏi có chút sờ sợ.

Ba gã tướng lĩnh bị Diệp Thần giết kia, thật sự đều là hoàng cấp võ tướng.

Mà người còn sống bọn họ cũng không tốt hơn chút nào, đồng dạng là hoàng cấp võ tướng.

“Chết!” Diệp Thần cười lạnh, Thí Thần Thương đột nhiên đâm ra.

Đơn giản, thô bạo, một cây thương không quá sức tưởng tượng làm ba gã tướng lĩnh phản quân không khỏi ngạc nhiên.

Nhưng rất nhanh sắc mặt bọn họ đều thay đổi.

Bởi vì bọn họ cảm giác được nguy hiểm, một cây thương đơn giản nhưng lại khiến bọn họ có cảm giác tử vong bao trùm.

“Viên”

Thí Thần Thương nửa đường chia ra làm ba, sau đó hóa thành thương ảnh đầy trời, hoàn toàn bao phủ ba người họ dưới thương ảnh.

“Không tốt!” Một gã kinh hãi thốt.

Đúng lúc này, vô số tiếng “phập phập phập” tức khắc vang lên.

Chỉ thấy ba gã tướng lĩnh phản quân, trong khoảnh khắc bị chọc thủng thành cái sàng.

Trận địa phản quân.

Trương Thuần nỗ lực trợn mắt nhìn về phía trước, cái hắn nhìn thấy là thảm cảnh vài vị tướng lĩnh còn sót lại toàn bộ bị Diệp Thần hạ sát, thình lình rùng mình một cái.

“Bắc Bình tướng quân Diệp Thần này, rốt cuộc là đâu chui ra, sao có thể hung tàn kinh vậy......” Trương Thuần “ực” một tiếng nuốt nước bọt, sợ hãi thốt lên.

“Tướng quân...... Chủ soái quân địch quá mạnh...... Chúng ta không ai có thể chống lại, quân sư bên địch cũng không phải kẻ đầu đường xó chợ, chúng ta vẫn nên rút về Ô Hoàn đi!” Quân sư vẻ mặt bất đắc dĩ khuyên.

“Bây giờ chạy thế nào, kỵ binh đều đã xông lên, bảo bọn chúng dừng lại cũng đã muộn, quân đoàn kỵ binh Bình Bắc tướng quân chết tiệt kia qua tới đây rồi!” Trương Thuần giật mình hoàn hồn, mặt xanh mét gắt lên.

“Tướng quân, không chạy cũng phải chạy, nếu không chạy chúng ta đều phải để lại công đạo tại đây.” Quân sư vẻ mặt ưu thương nói.

“Vậy ngươi trước tiên ở này công đạo đi.” Trương Thuần nghe đến đó, sắc mặt điên cuồng quát lên.

Rống xong, tam tiêm lưỡng nhận đao trong tay Trương Thuần đột nhiên vung lên, đầu phản quân quân sư nháy mắt bị chém rơi.

“Hỗn đản đáng chết, nếu không phải do ngươi, kỵ binh của lão tử sao có thể tổn thất lớn như vậy!”

Trương Thuần giờ phút này đã điên rồi, hắn đem tất cả thất bại đều quy hết lên người phản quân quân sư.




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch