Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Hệ Thống Thiên Tài Vô Song

Chương 148: Vậy thì lợi hại

Chương: Vậy thì lợi hại
Shared by: epubtruyendich.com
=== oOo ===​




Trong quán cà phê, trong lòng Cổ Thiến Lâm cũng khiếp sợ như dời sông lấp biển, bởi vì nàng rõ ràng nhất, mặc dù là Trương Đại Sơn
xuất đầu lộ diện trên phiên tòa, nhưng chân chính ra mặt phản biện là Tiếu Lạc.

Sao có thể có chuyện đó?

Lại có thể không phân cao thấp với Phó Hòa Ngọc!

Nàng phát hiện Tiếu Lạc là một nam nhân thần bí khó lường, như có một tầng sương mù bao phủ quanh hắn, làm cho không người nào
có thể nhìn thấu.

Giờ khắc này Tiếu Lạc toàn tâm vùi đầu vào quá trình công thẩm, chăm chú nhìn vào Laptop, phảng phất như Cổ Thiến Lâm không có
tồn tại .

"Ngươi ngươi ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . ."

Bị Trương Đại Sơn dùng từ nói thô tục ngăn lại, Phó Hòa Ngọc chỉ vào Trương Đại Sơn, tức giận tới cả người run lên, từ nhỏ đến lớn
hắn được giáo dục rất tốt ít sẽ không nói thô tục, mặc dù khi mắng người, cũng không nói một chữ thô tục nào, hắn thực sự không chịu
được tên Trương Đại Sơn này nói tục lien hồi.

"Ta ta ta. . . . . . Ta làm sao vậy? Ta chỉ bất quá là thả cái rắm, sẽ không có ảnh hưởng luật sư biện hộ chứ, ngươi tiếp tục a!" Trương
Đại Sơn cũng học dáng vẻ của Phó Hòa Ngọc, chặn họng của Phó Hòa Ngọc lại.

Lý Tử Manh ở Bên cạnh mặt cũng hơi đỏ, ngồi ở chỗ này cũng có chút lúng túng, dù sao cũng là nữ tử, làm gì có chuyện khi nghe lời thô
bỉ của Trương Đại Sơn nói mà mặt không đỏ tim không đập nhanh được.

"Tùng tùng tùng ~"

Tiếng búa uy nghiêm vang lên.

Chánh án cảnh cáo nói: "Nguyên cáo, nguyên đơn, xin ngươi tôn trọng kỷ luật phiên tòa, miệng lại chửi bậy, liền đuổi ngươi ra ngoài!"

"Chánh án, ta là thật. . . . . . Quên đi, du sao cũng quay lại vấn đề nói tố tụng đi, xin làm phiền một chút, luật sư bào chữa nói bánh mì
của Lạc Phường chúng ta độc chết người, ta có vài điểm nghi hoặc.

Điểm thứ nhất, tại sao cái tên tuyên bố bản báo cáo nghiệm thi xong lại đột nhiên bị sa thải và rời khỏi Giang thành, đến bây giờ cũng
không biết tung tích? Đây có phải là cố ý ngăn chặn việc thẩm vấn đối chấn giữa hai bên?

Điểm thứ hai, lúc vị lão tiên sinh kia đến của hàng Lạc Phường mua bánh mì đang ở vào trạng thái nguy kịch, theo chúng ta điều tra,
hắn có bệnh mãn tính về tim, đây là một loại bệnh sau khi bị kích thích sẽ rất dễ dàng bị đột tử, nếu lí do lão tiên sinh qua đời là do
bệnh tim phát tác dẫn đến đột tử, vậy nó có quan hệ với Lạc Phường không đây?

Điểm thứ ba, căn cứ vào hai điều ta nói ra phía trước, lẽ nào mọi người không có cảm thấy trong này tựa hồ tiềm tàng một âm mưu to
lớn sao?"
Trương Đại Sơn tung ra vấn đề nghi hoặc, giống như là ba hòn núi lớn đè xuống, để mọi người ở đây đều đánh hơi được một âm mưu
kinh thiên động địa.

"Phản đối, đối phương đây là đang lẫn lộn vấn đề, ngày hôm nay chúng ta mở phiên toà thẩm lý là việc Lạc Phường đe doạ uy hiếp. . . .
. ."

"Ta hỏi những thứ này đều có lien quan tới sự kiện lần này, phó luật sư vì sao trong chớp mắt sốt sắng như vậy, không phải là ngươi
chột dạ đó chứ?" Trương Đại Sơn Lệ nói.

"Nói hưu nói vượn, ta nào có chột dạ!"

"Đúng đúng đúng, ngươi không phải chột dạ, ngươi là thận hư."

"Thứ hỗn trướng, ngươi nói cái gì?"

Phó Hòa Ngọc giận tím mặt, Trương Đại Sơn vẫn khiêu chiến giới hạn của hắn, muốn không phẫn nộ cũng không được.

"Phó luật sư, đừng nóng vội không tốt, bằng không không sẽ ảnh hưởng tới thận đó, đúng rồi đúng rồi, lão bà ngươi đi cùng với người
khác thì phải, có phải vì ngươi thận hư hay không a?" Trương Đại Sơn làm như mình mới phát hiện được một thế giới mới vậy.

Nói hưu nói vượn một hồi, vừa vặn chọt trúng chỗ đau trong lòng Phó Hòa Ngọc, bởi vì lão bà của hắn xác thực ngoại tình cùng người
khác, còn bị hắn bắt gian tại trận.

Lần này, lý trí không thể bình tĩnh được nữa, Phó Hòa Ngọc phát điên, khuôn mặt dữ tợn, mắt nổ đom đóm: "Ngươi tên khốn kiếp, lão tử
chủi mười tám đời tổ tông nhà ngươi, mẹ ngươi, là một con chó sinh ra, ta! . . . . . ."

Dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, văn nhân khi tức giận thì khi mắng người làm tất cả mọi người được mở rộng tầm mắt, ngây người như
phỗng, làm người ta không thể nào tiếp thu được.

......

......

Cát Trung Thiên đang xem cuộc công thẩm cũng suýt chút nữa phun ra một chậu máu, mắng chửi thô tục trên phiên tòa uy nghiêm thần
thánh án như vậy, hắn không tưởng tượng được đây là Phó Hòa Ngọc!

......

......

Bình luận trên Internet sôi trào lên.

"Phó Luật Sư không kìm chế được đã chửi ầm lên, quá khôi hài, ha ha ha. . . . . ."

"Ta cười chết mất thôi, sao giống Châu Tinh Trì diễn trong phim Trạng sư xảo quyệt quá vậy."

"Đúng đúng đúng, Phó Luật Sư rất giống tên kia tức đến nổ phổi rồi, quá kinh điển rồi."

......

......

Trong quán cà phê, Cổ Thiến Lâm trợn to hai mắt, khuôn mặt khiếp sợ nhìn Tiếu Lạc, ai cũng cho rằng đó là kiệt tác của Trương Đại
Sơn, kỳ thực chân chính ra tay ngay ở trước mặt nàng, có thể bức Phó Hòa Ngọc tới mức này, hơn nữa còn là thông qua miệng của
người khác, thủ đoạn như vậy, quả là đáng sợ.

......

......

"Cẩu nuôi gì đó, trời ạ! . . . . . ."

Phó Hòa Ngọc vẫn ở chỗ cũ không ngừng mà chỉ vào Trương Đại Sơn mà nhục mạ, các loại lời xấu xa phun ra một mạch, làm cho sự
uy nghiêm thần thánh của phiên tòa bịt một tầng hắc khí phủ kín.

Sắc mặt Chánh án cùng Thẩm Phán viên càng ngày càng khó coi, lông mày cũng cau đến càng ngày càng gấp.
"Tùng tùng tùng ~"

Chánh án dùng sức gõ ba cái, sau đó lớn tiếng quát lên: "Phó luật sư, xin ngươi yên lặng, yên lặng!"

"Ta yên lặng cái con mẹ ngươi. . . . . ."

Phó Hòa Ngọc đang giận không chút nghĩ ngợi, liền chửi bậy một tiếng với Chánh án, vừa mới mắng xong, đầu óc của hắn lập tức
thanh tỉnh, ý thức được xảy ra chuyện lớn, lại định thần nhìn lại, mặt Chánh án âm trầm đến đáng sợ, hai bên Thẩm Phán viên cũng như
muốn ăn thịt người trừng mắt nhìn hắn.

Phó Hòa Ngọc chỉ cảm thấy tê cả da đầu, Thiên đạo sụp xuống, gương mặt ỉu xìu nói: "Chánh án, ta. . . . . . Không phải. . . . . . Ta
không ý đó. . . . . ."

"Cảnh sát tòa án, đưa cái tên công nhiên coi rẻ sự uy nghiêm của phiên tòa, nhục mạ Thẩm Phán đuổi ra ngoài cho ta!" Chánh án đưa
tay chỉ hắn, lạnh lùng quát lên.

"Vâng"

Hai tên cảnh sát tòa án nghiêm túc bước về Phó Hòa Ngọc, hai bên trái xách hắn lên, mặt không hề cảm xúc kéo hắn ra khỏi phiên tòa.

"Không, Chánh án, xin cho ta một cơ hội, xin ngươi cho ta một cơ hội a Chánh án. . . . . ."

Phó Hòa Ngọc khóc nức nở, đầy mặt tro tàn, hắn biết tiền đồ của mình xong rồi, hủy ở trong tay một tên vô danh tiểu tốt, hắn thật hận
a.

Chánh án cũng không có cho hắn bất cứ cơ hội nào, thiếu kiên nhẫn khoát tay áo một cái, hai tên cảnh sát tòa án cũng không tiếp tục
dừng lại, đem Phó Hòa Ngọc kéo ra ngoài như chó chết.

Chỗ ngồi bị cáo, bị can chỉ còn lại Trần Kiến Bách, lần này, hắn triệt để hoảng sợ, hoang mang nhìn phiên tòa, không nghĩ tới người
mình tin tưởng nhất, Phó Hòa Ngọc lại bị đuổi ra ngoài!

Trên ghế khán giả, sắc mặt Phương Lỗi trầm xuống, bởi vì tiến trình công thẩm lại đi ngược với tính toàn của hắn, hắn cắn chặt hàm
răng, hai tay nắm chặt chăm chú nhìn.

Đám người Hứa Quan Tùng, Lâm Xung Động lộ ra nụ cười mừng rỡ, tên Trượng Đại Sơn cho bọn hắn một cái kinh hỉ thật lớn, mặc dù
nói ra đều là nhựng từ ngữ khó nghe, nhưng lại có thể làm Phó Hòa Ngọc bị trúng chiêu bị đuổi ra khỏi phiên tòa, thật là lợi hại!


Tác giả bài viết không cần trả phí. Click để xem!




Trang 76# 1



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch