Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn

Chương 65: Hoài Không Thông Minh Quá Sẽ Bị Thông Minh Hại

Chương 65: Hoài Không Thông Minh Quá Sẽ Bị Thông Minh Hại
Team: Vạn Yên Chi Sào

Dịch: Thiên Huyết

Nguồn: truyendichgiare.com

----------

Vì loại dược thiện này mà Dương gia phải xuất lực lớn mới sưu tầm đầy đủ, mỗi vị thuốc đều có trăm năm tuổi, tổng giá trị vượt qua năm ngàn kim. Có công hiệu bổ khí, dưỡng thân, thuộc dạng hiếm trong các loại dược thiện.

Đã mất công đưa lên đây rồi, cũng không thể lại mang về.

Tới Vân Lam Sơn, tiến vào Bất Hủ Tông, hai người gặp được Vân Liêu.

Vân Liêu biết được Hoài Không hôm nay mang tới dược thiện, do dự một hồi lâu, cuối cùng vẫn đáp ứng để bọn hắn ở Bất Hủ Tông lâu thêm một chút thời gian.

Bởi vì hắn từng ở Tinh Duyệt Thành nghe qua tiếng tăm dược thiện của Hoài Không, dược thiện của hắn có thể khiến người thọt đi bình thường, người mù lòa trở lại mắt sáng. Nếu như nói về danh tiếng làm đồ ăn ngon thì năng lực làm dược thiện của Hoài Không là nổi tiếng toàn bộ Đông Hồ.

Mấy ngày nay, vị Vu tiền bối kia theo bọn hắn ăn đồ ăn bình thường, quả thực có chút thiếu sót, dược thiện là thứ bồi bổ cho vị tiền bối kia, Vân Liêu cũng không có lí do làm khó.

Hắn còn muốn chờ vị tiền bối kia sau khi khôi phục sẽ thỉnh giáo tâm đắc về thông huyền cảnh.

- Yêu trù tiên sinh cứ làm việc đi, hôm nay quy củ một canh giờ cũng không cần tuân thủ nữa.

- Đa tạ!

Hoài Không ôm quyền cảm tạ.

Dương Tông Hiền vừa cười vừa nói:

- Đa tạ Vân trưởng lão, lúc đầu ta còn sợ không đủ thời gian. Hiện tại có đủ thời gian, dược thiện hẳn là có thể đến tay Vu huynh. Cũng không mất công ta bỏ ra đại công phu tìm những thứ này.

Vân Liêu gật đầu, nói:

- Các ngươi làm việc đi, ta đi trước!

Dương Tông Hiền đi theo, hỏi:

- Vân trưởng lão, không biết Ôn tông chủ đã trở về hay chưa?

...

Vân Liêu vừa đi, cũng không lâu lắm, trong phòng bếp lâm vào bận rộn.

- Nhanh lên!

- Đem tất cả đồ vật tháo ra. Lộ thảo thả đó, tinh bối đập nát ra...

Thanh âm Hoài Không không ngừng quanh quẩn trong phòng bếp vang ra ngoài.

...

Thính Vũ Các.

Đêm hôm qua Vân Liêu đã biết Ôn Bình trở về, mang theo Dương Tông Hiền đi tới Thính Vũ Các. Sau khi đạt được sự cho phép tiến nhập Thính Vũ Các, Dương Tông Hiền sai hai người đàn ông vạm vỡ theo sau lưng để cái rương đang bê xuống đất.

- Đặt xuống!

Ầm!

Hai người đem rương gỗ đặt trước mặt Ôn Bình.

Dương Tông Hiền theo sau mở miệng :

- Ôn tông chủ, ta đã làm ba kiện hàng mẫu "Bất Hủ Thanh Phong", mời xem qua!

Ôn Bình gật đầu.

Dương Tông Hiền vừa mở ra rương gỗ, vừa nói:

- Ôn tông chủ, món này là do ta tự cảm nhận mà thiết kế, nếu đã gọi là Bất Hủ Thanh Phong thì y phục phải liên quan tới bốn chữ này. Cho nên vải vóc làm ra đều là vật liệu trăm năm không hư, đặc biệt nhu hòa, nói là đông ấm hè mát cũng không quá lời. Đó là kiện y phục cấp độ thứ nhất, cấp độ thứ hai có thêu biểu tượng Vĩnh Sinh Kiến Mộc chi diệp, cũng dùng tơ của ngân tằm trăm năm để dệt, rất nhẹ nhàng, cũng đại biểu cho sự bất hủ. Không biết Ôn tông chủ có hài lòng không?

Ôn Bình hài lòng gật gật đầu, nói:

- Chọn cái này đi, không cần xem loại khác đâu!

- Ôn tông chủ mau mặc thử xem!

Nói xong, Dương Tông Hiền liền cầm y phục lên, giúp Ôn Bình mặc quần áo, thắt đai lưng.

Vừa mặc xong xuôi, Vân Liêu ở một bên giơ ngón tay cái, khen:

- Tông chủ, thật là đẹp choai nha!

Ôn Bình nhàn nhạt cười, biểu lộ lạnh nhạt, ý rằng ngươi không nói thì ta cũng biết là ta đẹp rồi, sau đó hướng Dương Tông Hiền nói.

- Dương tộc trưởng, liền cái này, làm hai mươi bộ, mỗi bộ một trăm năm mươi kim tệ.

...

Sau khi thương nghị tốt kiểu dáng nam nữ, Ôn Bình tiễn mấy người rời đi Thính Vũ Các, chuẩn bị đi phòng bếp lấp đầy bao tử.

Còn đang đi tới, thanh âm hệ thống nói hắn biết mấy người Hoài Không đã ở Bất Hủ Tông một canh giờ.

Hai mắt Ôn Bình nhìn vào địa đồ do hệ thống đưa ra, rất nhanh liền thấy Hoài Không đang tại phòng bếp, liền hỏi:

- Hôm nay, Hoài Không tiền bối tự tay làm đồ ăn sao?

- Không phải, hôm nay Hoài Không làm dược thiện!

- Dược thiện? Chẳng lẽ bữa sáng chúng ta ăn là cái này?

- Không, tông chủ hiểu lầm rồi, Hoài Không tiền bối làm dược thiện cho Vu tiền bối. Dược thiện không được để nguội, cho nên chỉ có thể mượn dùng phòng bếp của chúng ta.

- Đã tới một canh giờ rồi?

Ôn Bình hai mắt ngưng lại, nhìn thẳng mắt Vân Liêu để cho Vân Liêu nhất thời không biết phải làm gì.

- Bởi vì thời gian làm dược thiện...

- Không phải vấn đề thời gian!

Ôn Bình để cho Vân Liêu cùng Dương Tông Hiền thở ra một hơi, hai người cứ tưởng Ôn Bình truy cứu vấn đề thời gian.

Dù sao quy định một canh giờ là do Ôn Bình chế định.

Nhưng lúc này, Ôn Bình lại đi tới phòng bếp, không phải trạng thái muốn đi ăn, tựa hồ có chuyện gì gấp gáp, trên mặt cũng không có ý cười.

Chỉ chốc lát, Ôn Bình đã tới phòng bếp, đứng ở cửa phòng bếp nhìn vào đám người Hoài Không bận bịu trong đó.

Hoài Không vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Ôn Bình, vội vàng mở miệng :

- Ôn tông chủ, ngươi hồi tông rồi.

- Yêu Trù tiền bối, ngươi đây là đang làm cái gì?

Hoài Không thấy biểu lộ của Ôn Bình có chút không vui, vội nói:

- Ôn tông chủ, hôm nay ta muốn mượn dùng phòng bếp của Bất Hủ Tông để làm một loại dược thiện. Đây là ta trước đó học được, có thể bổ khí, bổ huyết, rất thích hợp cho Vu Mạch.

Dương Tông Hiền một bên cũng sợ Ôn Bình sẽ không cho nhiều thời gian, nói:

- Ôn tông chủ, dược thiện này đích thực là thuốc bổ, đối với thân thể của Vu huynh hiện tại rất có ích.

Ôn Bình nghe xong, ánh mắt quét tới nồi sắt sau lưng Hoài Không.

Nhiệt khí đang từ nắp nồi vọt lên liên tục không ngừng.

Thấy sắc mặt Ôn Bình vẫn như cũ không tốt, Hoài Không lập tức hỏi:

- Ôn tông chủ, bởi vì thời gian sắc loại dược thiện này hơi lâu nên chúng ta mới cần ở lại Bất Hủ Tông nhiều hơn một canh giờ.

Thấy sắc mặt Ôn Bình ngày càng khó xem, Dương Tông Hiền mở miệng hòa giải:

- Ôn tông chủ, Vu huynh là hảo bằng hữu của ta, chúng ta làm loại dược thiện này cũng chỉ muốn tốt cho Vu huynh mà thôi.

- Không phải vấn đề thời gian, vấn đề là dược thiện này của ngươi!

- Dược thiện này tên là Hồi khí thang, ta đã làm mười năm, nhiều người thật vì một bát mà khởi tử hoàn sinh!

- Nếu tiền bối tin tưởng dược thiện của ngươi như vậy, ta cũng không nhiều lời, dược thiện có thể làm nhưng là ta có cái cảnh cáo trước!

- Cái gì?

- Vu tiền bối uống cái dược thiện này xong, các ngươi có thể mang Vu tiền bối trở về!

- Ôn tông chủ, ngươi có ý gì?

- Không có gì!

Hắn đã đáp ứng chữa trị cho Vu Mạch, hơn nữa còn thu hơn mười vạn kim tệ, lúc này hắn tương đương với một vị y sư. Tuy là một y sư gà mờ hoàn toàn dựa vào năng lực của xì gà sinh mệnh, nhưng Ôn Bình cũng không thích bệnh nhân đi dùng thuốc của mình còn đi dùng thuốc của một vị y sư khác.

Loại cảm giác này, giống như là thích ăn trứng gà tươi nhưng lại không có lý do ghét trứng luộc vậy.

Nhất là lúc này hắn còn là một y sư.

Loại cảm giác này càng mạnh rồi.

Ôn Bình tiếp tục mở miệng :

- Yêu Trù tiền bối, nếu ngươi khăng khăng ý kiến của mình thì có thể đem Vu tiền bối xuống núi. Ôn Bình ta lúc trị bệnh cho bệnh nhân không thích để người đó đi dùng thuốc của người khác.

- Chuyện này...

Hoài Không quay đầu nhìn nồi dược thiện đã hoàn thành hơn một nửa, có chút không biết phải làm gì, lộ ra sự lúng túng.


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch