Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Hệ Thống Để Ta Đi Đoán Mệnh

Chương 57: Thành giao

Chương 57: Thành giao





Đối mặt Vương Viễn Quốc xài công phu sư tử ngoạm, Vu Tuấn vẫn như cũ là bất động thanh sắc.

Hắn đem túi văn kiện trên bàn đẩy vào giữa: “Được, vậy liền theo Vương lão bản nói mà tới đi. Nơi này là hợp đồng, Vương lão bản xem trước một chút, không có vấn đề liền ghi giá cả lên trên, chúng ta coi như thành giao.”

“Ngươi nghĩ thông suốt?”

Vu Tuấn cười giang tay ra, nói: “Rất rõ ràng. Vương lão bản là tiền bối giới kinh doanh, có thân phận có địa vị, ta tin tưởng ngươi sẽ không làm loạn. Hơn nữa ta thật rất thích cái địa phương kia, cho nên mặc kệ như thế nào, ta đều muốn đem nó mua lại.”

Tô Hạo Nhiên nhịn không được ngồi ngay ngắn.

Vừa rồi y còn tưởng rằng đại sư khẳng định có hậu chiêu gì, kết quả đảo mắt liền chuẩn bị ký hợp đồng, hơn nữa còn là lấy giá cả cao như vậy.

Cái này không giống phong cách của đại sư a!

Y nhìn xem Vu Tuấn, nghĩ từ ánh mắt của hắn nhìn ra chút gì đó, nhưng Vu Tuấn chỉ là bưng chén trà, thần sắc bình thường, giống như việc này không có quan hệ gì cùng hắn.

Thấy Vu Tuấn không giống như là đang nói đùa, Vương Viễn Quốc ngược lại do dự.

Thật cứ thuận lợi như vậy?

Một phân tiền giá đều không trả? Cho dù là trả giá tính thăm dò cũng đều không có?

Cái này quá không bình thường, tuyệt đối không bình thường!

Chỉ cần người đầu óc không có vấn đề đều không làm được chuyện như vậy.

Nhưng lo nghĩ thì lo nghĩ, chỉ cần hợp đồng không có vấn đề, coi như lại không hợp lý cũng là hợp lý, thế là ông ta mở túi văn kiện rút ra hợp đồng.

Loại hợp đồng này ông ta đã ký hắn không ít, xem xét liền biết là tiêu chuẩn nhịp điệu download trên mạng, chỉ hơi làm một chút sửa chữa, các hạng điều khoản đều rất hoàn thiện, không có lỗ thủng.

Mà địa phương cần ghi bằng tay, cũng đều là trống không.

Bất quá vì lý do cẩn thận, ông ta vẫn là cẩn thận nhìn xem, không có lọt mất một chữ.

Mười mấy phút sau, ông ta rốt cục xác định phần hợp đồng này không có vấn đề.

Bất quá chờ một chút, một bộ hợp đồng có hai phần hết thảy bốn tờ, nhưng đằng sau còn giống như có đồ vật gì đó, chẳng lẽ là cái điều khoản kèm theo gì?

ông ta đem giấy phía trên dịch ra, lại nhìn thấy một tấm hình ảnh đen trắng.

Đây là vật gì?

ông ta không khỏi khẽ cau mày, đang muốn hỏi thăm, lại đột nhiên thấy rõ một gương mặt quen thuộc trên hình ảnh.

Giống như một thanh đại chùy nện vào trên đầu ông ta, để bên trong đầu ông ta oanh minh một tiếng, tay chân cứng ngắc, trái tim không tự chủ cuồng loạn lên, trên mặt cũng không tự giác nổi lên thần sắc tái nhợt.

người trên hình ảnh ông ta quá quen thuộc.

Phương Hiểu Yến, từng có một đoạn thời gian tươi đẹp cùng ông ta, cũng từng có một chút tranh chấp không ai nhường ai, nhưng cuối cùng hương tiêu ngọc vẫn.

Vì thế ông ta đã tiếp thụ qua cảnh sát điều tra, còn kém chút khiến trong nhà hoài nghi, bất quá cuối cùng ông ta xử lý rất hoàn mỹ, ngay cả bên gia thuộc của Phương Hiểu Yến kia đều làm ra an bài phi thường thích đáng.

Lúc đầu nghĩ là ba năm qua đi, hết thảy chuyện này sớm đã đều kết thúc, trừ ông ta thỉnh thoảng sẽ nhớ tới ra, sẽ không còn có người nhấc lên.

Thế nhưng hôm nay, tại bên trên trà lâu có gió sông hơi lạnh này, thế mà bị một cái thầy bói tuổi trẻ, lấy ra một tấm hình ảnh nhắc lại.

Cái này vốn là hẳn là một tấm hình có thể câu lên hồi ức tuyệt đẹp của ông ta, nhưng ở giờ khắc này, lại làm cho tâm của ông ta run rẩy, bởi vì cái này sẽ để cho cảnh sát một lần nữa điều tra bản án năm đó.

Mặc dù ông ta không phải hung thủ giết người, nhưng ông ta tìm người làm ngụy chứng, điểm này khẳng định sẽ bị điều tra ra.

Mà ông ta cơ hồ có thể khẳng định, nếu như lại điều tra, sự tình của ông ta cùng Phương Hiểu Yến khẳng định không thể gạt được trong nhà, đến lúc đó đoán chừng lại là một trận nội chiến lật trời, nói không chừng ở cái tuổi gần sáu mươi mày, ông ta còn muốn ly hôn một lần.

Đây cũng không phải là cục diện ông ta muốn nhìn thấy.

Bất quá ông ta hắn cũng đã lớn tuổi, nhân sinh không biết trải qua bao nhiêu sóng gió, sau khiếp sợ mới đầu, liền dần dần bắt đầu tỉnh táo lại.

ông ta đánh giá Vu Tuấn, thấy hắn thần sắc như thường, đang dùng tay nắm lấy một khối bánh trà nhỏ bỏ vào trong miệng, ăn đến say sưa ngon lành, giống như căn bản không có phát hiện sự khác thường của ông ta, càng không biết những hình ảnh này sẽ tạo thành ảnh hưởng gì đối với ông ta.

Nhưng Vương Viễn Quốc chắc chắn sẽ không cho rằng như vậy, ông ta ở trong lòng nhanh chóng phân tích.

Đầu tiên, góc độ quay chụp cùng khoảng cách chụp bức hình này đến xem, hẳn là địa phương cách cửa lớn của Nông gia nhạc mấy chục mét. Ông ta nhớ mang máng, cùng ngày lúc đưa Phương Hiểu Yến trở về, trên đường thật có mấy đôi tiểu tình lữ đêm khuya chưa về.

Bức ảnh này, rất có thể chính là những người này chụp.

Nhưng lúc đó cảnh sát đối với ông ta điều tra rất nghiêm ngặt, cũng rất toàn diện, đều không có tìm được bức ảnh này, cái Vu Tuấn này lại là từ nơi nào lấy được?

Tiếp theo, cũng là một điểm tương đối trọng yếu, Vu Tuấn lúc này đem hình ảnh cho ông ta nhìn, đến cùng có mục đích gì?

Là muốn mượn cái này doạ dẫm ông ta một bút, hay là đưa ra yêu cầu càng quá phận?

ông ta đột nhiên nhớ tới Tô Hạo Nhiên từng nói với mình một câu: Đại sư rất lợi hại.

Lúc ấy cho rằng lợi hại mà y nói, bất quá là bản sự lắc lư người, nhưng hiện tại xem ra, ông ta là thật sự xem thường người trẻ tuổi này.

“Tiểu Nhiên,” Vương Viễn Quốc dùng thanh âm có chút khô khốc nói, “Ngươi rời đi trước một chút, ta muốn cùng vị bằng hữu này của ngươi nói riêng vài câu.”

Tô Hạo Nhiên thấy ông ta sắc mặt trắng bệch, đã cảm thấy không đúng, bất quá y vẫn là dùng ánh mắt trưng cầu ý tứ của Vu Tuấn, sau khi lấy được cho phép, lúc này mới đứng dậy rời đi.

Sau khi Tô Hạo Nhiên rời đi, cảm xúc của Vương Viễn Quốc đã bình tĩnh rất nhiều, hai đạo ánh mắt sắc bén xuyên thấu qua mặt thấu kính thật mỏng, nhìn thẳng vào gương mặt hơi gầy của Vu Tuấn, thanh âm cũng mang theo mấy phần âm lãnh cùng cảnh giác: “Vị bằng hữu này, người sáng mắt không làm chuyện mờ ám, ngươi đến cùng là cái ý tứ gì?”

“Không có ý tứ khác,” Vu Tuấn buông tay cười một tiếng, “Quân tử lời hứa ngàn vàng, ta bất quá là nghĩ theo giá cả mà chúng ta trước đó đã nói xong, mua được thứ ta muốn mà thôi.”

Vương Viễn Quốc không tin.

Nắm giữ nhược điểm trọng yếu của ông ta như vậy , thế mà chỉ vì làm cho ông ta tuân thủ một câu hứa hẹn?

Là người trẻ tuổi này hảo tâm, hoặc là nhát gan sợ phiền phức, hoặc là hắn căn bản cũng không phải là người hiện đại, mà là từ ba mươi, bốn mươi năm trước xuyên qua tới?

“Không có yêu cầu khác?”

Vu Tuấn nghĩ nghĩ, nói: “Nếu như nhất định phải có, ta hi vọng có thể nhanh một chút.”

“Được.”

Vương Viễn Quốc không hổ là người trải qua sóng gió, thời khắc mấu chốt quyết định thật nhanh.

Mặc dù ông ta khẳng định sẽ lo lắng, sợ Vu Tuấn bây giờ nói nghe thật tốt, chờ sau khi Nông gia nhạc tới tay, tiếp tục dùng những hình này uy hiếp ông ta, để ông ta mất cả chì lẫn chài.

Nhưng giờ khắc này, ông ta là thịt cá, người là dao thớt, cũng không để ông ta cân nhắc quá nhiều.

Vu Tuấn biết ông ta đang lo lắng cái gì, liền cười nói: “Những hình ảnh này chỉ có một phần duy nhất. Coi như ngươi muốn lấy thêm mấy tấm làm kỷ niệm, ta cũng không lấy ra được. Yên tâm đi Vương lão bản, ta là người giữ uy tín.”

Bị ẩn ẩn giễu cợt một chút, Vương Viễn Quốc không khỏi mặt mo ửng đỏ, nghĩ nghĩ nói ra: “Vậy dạng này đi, tất cả phí tổn của lần giao dịch này đều để ta ra, ngươi chỉ cần ký tên, liền cái gì cũng đều không cần quản.”

“Vậy thì cám ơn Vương lão bản.”

Mặc dù không có cẩn thận tính qua, nhưng Vu Tuấn biết một khối tiền thuế này khẳng định không ít, nói ít cũng phải mười mấy hai mươi vạn.

Cũng không phải hắn nghĩ chiếm chút món lời nhỏ ấy, mà là hắn cảm thấy, nếu như hắn không chiếm cái tiện nghi này, Vương Viễn Quốc có khả năng ban đêm đều ngủ không ngon.

Coi như bán cho ông ta cái an tâm tốt.

Huống hồ Vương Viễn Quốc ở phương diện này khẳng định có chút quan hệ, thiết lập cũng thuận tiện, giảm bớt cho hắn rất nhiều công phu, dù sao liền hiệu suất làm việc hiện tại, muốn mình đi làm, còn không biết phải đi mấy chuyến mới có thể xong việc.

Vương Viễn Quốc mặc dù ra nhiều hơn một chút tiền, nhưng trong lòng an tâm không ít, bầu không khí giữa hai người rất nhanh liền khôi phục như thường, chờ thời điểm Tô Hạo Nhiên trở về, hợp đồng đã viết xong, chỉ chờ Vu Tuấn ký tên ở phía trên, sau đó liền có thể đi bộ môn tương quan để xử lý thủ tục.

Tô Hạo Nhiên nhìn số tiền trên hợp đồng, con mắt không khỏi đều trừng lớn.

Không phải muốn bán ba trăm sáu mươi vạn sao, tại sao lại biến thành giá hai trăm bảy mươi vạn trước đó đã nói xong rồi?

Hơn nữa Vương thúc còn một bộ bộ dáng rất cao hứng, mắt cũng không chớp mà nhìn Vu Tuấn, giống như sợ hắn không ký tên.

thời điểm y không có ở đây, đến cùng đã xảy ra chuyện gì??

Vu Tuấn tiếp nhận bút mà Vương Viễn Quốc đưa tới, vừa viết xong tên của mình, thanh âm của hệ thống đã vang lên tại trong Thức hải: “Chúc mừng túc chủ đã có được phủ đệ của chính mình.”

Mặc dù thanh âm của hệ thống khô cằn không có tình cảm, nhưng ở trong tai Vu Tuấn, lại giống như tiếng trời.

Phí đi công phu lớn như thế rốt cục đã làm xong, thực tình không dễ dàng a.








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch