Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Giáo Y Ngây Thơ

Chương 18: Lão yêu viện trưởng


Nếu như đối phương nói là thật, khả năng mạng sống của gã cũng không kéo dài được lâu. Lúc này, gã còn có thể giữ được sự tỉnh táo sao?

- Đương nhiên. Tôi đã nói tôi là một bác sĩ thiện lương, y đức cao thượng, tất nhiên sẽ không thấy chết mà không cứu. Tôi có một loại thuốc, có thể làm căn bệnh chậm phát triển. Nhưng muốn diệt trừ tận gốc, mấu chốt chính là các người.

- Bác sĩ, cậu nói đi, cậu muốn chúng tôi làm thế nào?

Gã lưu manh đầu lĩnh cũng cảm thấy sốt ruột. Đơn giản là gã cảm thấy càng lúc càng ngứa.

- Cũng đơn giản thôi. Chứng bệnh này nói trắng ra là một loại bệnh khuẩn. Loại bệnh khuẩn này bình thường đều ở trong trạng thái ngủ yên, sống nhờ vào máu của người khác. Một khi bản thân kích động, sẽ xúc tiến huyết dịch tuần hoàn, kích thích bệnh khuẩn tỉnh lại. Mỗi lần tỉnh lại, bệnh khuẩn đều hút tiểu cầu trong máu để sống. Hơn nữa sinh sôi nảy nở càng mạnh hơn cho đến một số lượng nhất định. Cho nên, trừ phi các người ngâm mình vào huyết tuyền, nếu không các người sẽ phải chết.

Miêu Húc nghiêm túc nói, đám lưu manh nghiêm túc lắng nghe, hoàn toàn quên mất hai đại mỹ nữ bên cạnh. Mỗi một câu Miêu Húc nói ra, sắc mặt của chúng lại tái nhợt một phần.

Tuy bọn họ không học y, nhưng cũng biểu tầm quan trọng của tiểu cầu đối với cơ thể. Nếu tiểu cầu bị nuốt sạch, mạch máu trong cơ thể sẽ nổ tung.

- Nhưng, lực sinh mệnh của loại bệnh khuẩn này cũng không mạnh lắm. Chỉ cần không kích thích chúng tỉnh lại, tối đa trong ba tháng, bệnh khuẩn sẽ tự động mà chết. Bệnh của các người cũng không tính quá mức nghiêm trọng. Hiện tại hãy uống thuốc này vào, làm chậm sự phát triển của chúng. Sau đó về nhà, ở trong nhà ba tháng tịnh dưỡng. Trong vòng ba tháng không được phép tắm nước nóng, không được phép tức giận, thậm chí không được phép làm mấy chuyện vận động kịch liệt. Tóm lại, bất cứ hoạt động này xúc tiến huyết dịch tuần hoàn đều không được làm. Sau ba tháng, chứng bệnh này tự động được chữa trị.

Miêu Húc thản nhiên nói. Bộ dạng này hoàn toàn khác với bộ dạng hoảng sợ vừa nãy của hắn, chẳng khác nào một thánh nhân, tràn đầy khí tức thần thánh.

Thế mà lại hù được đám lưu manh trợn mắt há hồm, một mực nhớ kỹ lời hắn.

- Cậu nói là thật?

Gã lưu manh thủ lĩnh cung kính hỏi.

- Đương nhiên, tôi lừa các anh thì tôi được lợi gì chứ. Mà ngay cả loại thuốc này, tôi cũng không lấy tiền của các anh.

Miêu Húc vừa nói, vừa móc ra một chai thuốc, đổ ra mấy viên thuốc, đưa cho mỗi người một viên.

Gã lưu manh đầu lĩnh nhìn viên thuốc đen sì trong tay, trực tiếp bỏ vào trong miệng. Vừa mới nuốt vào, liền cảm thấy một luồng gió mát đánh úp vào, lỗ tai không còn ngứa nữa, màu đỏ trên bàn chân cũng dần dần biến mất, lại càng tin tưởng lời nói của Miêu Húc.

- Cảm ơn bác sĩ, cảm ơn bác sĩ.

Nhìn thấy chân của mình không còn đỏ bừng, cũng không ngứa ngứa, gã lưu manh thủ lĩnh cúi đầu cảm ơn Miêu Húc. Bất kể thế nào, đối phương cũng đã cứu gã.

Tuy bọn chúng lăn lộn ngoài đường, nhưng tối thiểu cũng biết được có ơn tất báo.

- Haha, tiện tay mà thôi. Không cần phải nói. Đi về đi.

Miêu Húc phất tay một cái, bộ dạng phong khinh vân đạm.

Đám lưu manh không nói thêm điều gì, một lần nữa cúi đầu chào Miêu Húc, cứ như vậy quay người rời đi, lưu lại Bạch Hiểu Thần và Vương Nhiễm Quân đang trợn mắt há mồm.

Cứ như vậy rồi đi sao?

Không chỉ có các cô, đám người Mạc Vũ Phỉ đang đứng trên sân thượng lầu ba cách đó không xa cũng vô cùng kinh ngạc. Chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao bọn họ còn chưa nói được vài lời đã đi? Không phải bảo bọn họ đi bắt Bạch Hiểu Thần và Vương Nhiễm Quân sao?

- Lâm Diễm, đây là người mà cô tìm?

Sau khi sững sờ, sắc mặt Mạc Vũ Phỉ chìm xuống.

- Vũ Phỉ, xin lỗi, tôi…

Đừng nhìn Mạc Vũ Phỉ bình thường xưng chị em, nhưng Lâm Diễm rất hiểu khoảng cách giữa mình và cô gái trước mắt. Lúc bình thường, các cô có thể cười cười nói nói, nhưng khi Mạc Vũ Phỉ tức giận, không chỉ học viện nữ sinh Hoa Đô, mà ngay cả toàn bộ Hoa Đô cũng không có mấy người dám khinh thường.

- Tôi không muốn nghe lời xin lỗi. Tôi ghét nhất nghe mấy chữ đó. Nói cho Lý Chính Đông biết, tôi không muốn nhìn thấy mấy phế vật này.

Mạc Vũ Phỉ lạnh lùng nói.

Nếu không phải cố kỵ hình ảnh của cha mình, chuyện như vậy trực tiếp giao cho người trong bang làm, cũng không náo thành cái dạng này.

Tuy làm cho một học sinh và một giáo viên học viện nữ sinh Hoa Đô rất khó, nhưng muốn cho vài tên lưu manh tầng chót nhất trong xã hội biến mất còn không phải là chuyện dễ dàng sao?

- Vũ Phỉ, anh Chính Đông…vẫn còn nằm trong bệnh viện.

Lâm Diễm không dám nhìn vào mắt Mạc Vũ Phỉ.

- Bệnh viện? Tại sao lại ở bệnh viện?

Mạc Vũ Phỉ sững sờ.

- Dường như là đi thu nợ cho Đề đại thiếu, gặp phải một cao thủ, bị chặt đứt cánh tay phải.

Lâm Diễm cũng không chắc chắn.

- Cái gì? Bị chặt đứt cánh tay phải? Sao có thể được?

Nội tâm Mạc Vũ Phỉ cả kinh. Cô hoàn toàn không quan tâm đến thu nợ gì cả. Lý Chính Đông thân là một trong thập đại chiến tướng của cha cô, việc nhỏ như vậy sẽ không tự mình ra tay. Nhưng khi liên lụy đến anh trai, hiển nhiên anh trai có dụng ý khác nên mới bảo y đi. Mà điều này cũng không quan trọng. Nhưng điều khiến cô kinh ngạc chính là có người đả thương được Lý Chính Đông?

Thập đại chiến tướng của cha mình, mười mấy tuổi đã thoe cha trà trộn hắc đạo giết chóc. Hiện tại y được ba mươi tuổi, đang là thời kỳ sung sức nhất, làm sao bị người khác đánh gãy tay chứ?

- Nghe Nam ca nói như vậy.

Thanh âm của Lâm Diễm lại càng nhỏ hơn. Ngay cả cô cũng khó mà tin nổi chuyện này. Bởi vì lúc trước, khi đi chơi với Mạc Vũ Phỉ, cô được Lý Chính Đông để ý, trở thành người đàn bà của y. Cô cũng đã từng nhìn thấy Lý Chính Đông ra tay. Trong mắt của cô, Lý Chính Đông chính là đại cường giả hàng thật giá thật. Nếu không phải là Nam ca của cô là tiểu đệ chịu sự quản lý trực tiếp của Lý Chính Đông, cô cũng không tin chuyện này là thật.

- Phế vật.

Mạc Vũ Phỉ không nói gì thêm, trực tiếp mắng một câu rồi xoay người rời đi.

Hiển nhiên là tức giận không ít.

- Vũ Phỉ, cô đi đâu vậy?

Đúng lúc này, cô gái vốn chưa hề lên tiếng liền mở miệng hỏi.

- Đi học. Còn đi đâu được chứ?

 


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch