Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đường Tăng Đánh Xuyên Tây Du

Chương 69: Thiên Địa Câu Chấn

Chương 69: Thiên Địa Câu Chấn




- Huyền Trang Pháp Sư? Hắn tới làm cái gì? Không gặp!

Nghe được thái giám báo cáo, Đường Hoàng Lý Thế Dân hơi nhíu lông mày, vung tay nói ra.

Mười hai điểm hương lại như thế nào? Bồ Tát chuyển thế trong truyền thuyết lại như thế nào?

Nếu không phải vì hắn, Cao Dương như thế nào lại rơi vào tình trạng này?

Bản thân là Hoàng Đế Đại Đường, trong Đại Đường cảnh nội, chỉ cần sự tình Lý Thế Dân muốn biết, thật đúng là không có nhiều sự tình có thể giấu diếm được.

Lúc trước thời điểm Kiếm lão mang Cao Dương về, sự tình nàng cùng với Giang Lưu, làm sao Kiếm lão có thể không báo lên cho Lý Thế Dân?

Trước thụ hương, Huyền Trang cùng Cao Dương tựa hồ có chút tình nghĩa, Lý Thế Dân biết rõ điểm ấy, sau thụ hương, Cao Dương sầu não uất ức, Lý Thế Dân cũng vẫn nhìn thấy ở trong mắt.

Sau đó Long Hải Thánh Tăng mang theo Huyền Trang đến, Lý Thế Dân chỉ cho rằng hắn đến hoàn lại quan hệ cùng Cao Dương, cũng mở một mắt nhắm một mắt. ..

Lại không nghĩ rằng, tăng nhân lục căn thanh tịnh đã danh chính ngôn thuận xuất gia, hắn thế mà còn bắt cóc nữ nhi của mình.

Nếu không phải bởi vì hắn - đệ tử Phật môn mười hai điểm hương này liên lụy, Cao Dương như thế nào có thể trúng kịch độc?

Cho nên, cho dù biết được thân phận Huyền Trang Pháp Sư, nhưng đang trong trạng thái lo lắng cho ái nữ, trong lòng Lý Thế Dân rất phẩn nộ, tự nhiên cũng chẳng cần cho bất kỳ ai mặt mũi cả.

- Phụ. . . Phụ hoàng. . . Con muốn gặp hắn. . .

Chỉ là, Lý Thế Dân vừa dứt lời, Cao Dương nằm ở trên giường lại vừa tỉnh lại, khí tức suy yếu nói ra.

- Cao Dương, con. . .

Nhìn Cao Dương tỉnh lại, Lý Thế Dân tiến lên mấy bước, ánh mắt phức tạp.

Lòng đau nàng trúng độc, vừa uất ức nàng đến trình độ này thế mà vẫn không quên hòa thượng kia.

Vừa tức vừa bất đắc dĩ, trong lòng Lý Thế Dân càng thấy Giang Lưu ngứa mắt.

- Phụ hoàng, con biết, cái này, cái Hủ Linh Chi Độc này là độc có thể giết chết thần tiên trên trời, con, con hẳn không còn bao nhiêu thời gian nữa, đúng không?

Trên mặt mang theo mạng che, thần sắc Cao Dương suy yếu nói.

- Aiz. . .

Lý Thế Dân yếu ớt thở dài một tiếng trong lòng, chợt liếc mắt qua thái giám bên cạnh một cái, thái giám hiểu ý đi ra ngoài dẫn Giang Lưu vào.

- Hừ, thấy Giang Lưu đi tới, miệng Lý Thế Dân hừ nhẹ một tiếng, chợt mang theo ngự y cùng bọn người Viên Thiên Cương trong cung điện rời đi, đi ra khỏi Thiên Điện thương nghị sự tình giải độc.

Cho dù trong lòng khó chịu, nhưng hắn nhưng vẫn cho hai người trẻ tuổi này một chỗ không gian riêng.

- Giang Lưu, thật xin lỗi, sau này ta có lẽ không thể bồi tiếp huynh được nữa.

Cao Dương giãy dụa từ trên giường ngồi dậy, miệng than nhẹ một tiếng.

- Sẽ không, ta nhất định sẽ không để cho muội chết

Giang Lưu đi gấp hai bước, đi tới phía trước giường, dìu Cao Dương ngồi dậy, thần sắc nghiêm túc nói.

- Thời gian cùng ngươi ẩn cư là thời gian ta vui vẻ nhất, nhưng cũng tiếc vận mệnh trêu ngươi

Nhẹ nhàng tựa vào bả vai Giang Lưu, Cao Dương nhẹ nhàng nói, thanh âm cũng cực kỳ suy yếu.

- Vận mệnh? Ha ha, trước đó ta nói qua. . .

Chỉ là, lời nói này, để cho trong lòng Giang Lưu cười nhạo một tiếng.

Mặc dù vừa rồi thời điểm tại Đại Phật Tự, Hàng Long La Hán không có thừa nhận, thế nhưng, Giang Lưu nhưng vẫn cảm thấy đây có thể là do Hàng Long La Hán cố ý làm ra.

Nói cách khác, sự tình trước đó chính mình lo lắng rốt cục vẫn phát sinh, Phật Môn không thể nào để cho mình ẩn cư, bỏ đi đại nghiệp đi tây hành thỉnh kinh được.

Chỉ là, Giang Lưu còn chưa nói xong lại bị Cao Dương vươn tay ra che môi lại, Cao Dương khẽ lắc đầu, nói:.

- Huynh đừng nói nữa, ta đều hiểu, thế nhưng, trước đó ta cũng từng nói, ta sẽ không hối hận.

Ngăn cản Giang Lưu nói tiếp sau, Cao Dương vẫn nhẹ nhàng tựa ở bả vai hắn như cũ, thấp giọng nói.

- Thời gian ta không còn nhiều lắm, ta muốn cùng huynh yên lặng nói chuyện một chút, được không?

- Trước đó huynh đã dự đoán qua kết cục hôm nay, nhưng khi đó ta cũng đã tự mình lựa chọn, cho nên, ta cũng không hối hận, đoạn thời gian sinh hoạt trong thôn nhỏ kia là thời gian ta vui vẻ nhất.

- Nếu như ta chết đi rồi, sau này nếu như huynh nhớ ta, thì nhớ đến mộ phần ta nhìn ta, thế nhưng huynh nhớ tuyệt đối không nên mang nữ hài khác tới, đúng, huynh không có ta ở bên liên lụy huynh, tất sẽ trở thành Thánh Tăng của Phật Môn, được vạn người ngưỡng mộ, hẳn sẽ không lại có quan hệ cùng nữ hài khác.

- Ta chỉ có chút tiếc hận, quen biết đến bây giờ, đều là huynh nấu cơm cho ta ăn, nhưng xưa nay ta vẫn chưa từng hoàn thành trách nhiệm của một người nữ nhân, như có kiếp sau, ta nguyện mỗi ngày ở cạnh huynh, nấu ăn cho huynh. . ..

Giang Lưu nhẹ nhàng ôm Cao Dương trong ngực, nghe nàng thấp giọng nói dông dài, hoàn toàn là đang lưu di ngôn, hắn cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng nghe.

Có lẽ nói đến mệt mỏi, hoặc có lẽ do độc tính phát tác, thấp giọng nói chuyện một hồi, Cao Dương lại ngủ mê man.

Giang Lưu nhẹ nhàng đỡ nàng nằm lại trên giường, nhìn trên da thịt thiếu nữ càng ngày càng nhiều chỗ bị ăn mòn, sắc mặt một mảnh yên tĩnh.

Trầm mặc một lát, âm thanh nhẹ mở miệng, ngữ khí kiên định:

- Cao Dương, muội yên tâm, sự tình ta đáp ứng muội, nhất định sẽ làm được, ta nói qua phải nở mày nở mặt cưới muội, cũng đã nói nếu như thật gặp nạn, muội ta cộng đồng đối mặt, lại cũng đã nói qua, ta sẽ không để cho muội phải chết!.

Một lời hạ xuống, Giang Lưu tựa hồ hạ quyết định trọng đại nào đó, thần sắc kiên định, chuyển thân ra khỏi đại điện.

Bên trong Thiên Điện, Đường Hoàng Lý Thế Dân mặt trầm như nước, các ngự y bên cạnh cũng không dám thở mạnh, Viên Thiên Cương đạo trưởng cũng lắc đầu than nhẹ, bầu không khí nặng nề.

Cái Hủ Linh Chi Độc này, danh xưng có thể giết chết cả trên trời thần tiên, xác thực không phải lực lượng phàm nhân có thể giải trừ được.

- Bệ hạ. .

Đi vào trong Thiên Điện, nhìn thần sắc những người này, Giang Lưu liền minh bạch chuyện gì xảy ra, đi thẳng tới bên cạnh Lý Thế Dân, cúi đầu thi lễ một cái.

Nhìn Giang Lưu trước mặt mình, Lý Thế Dân không có trả lời, thần sắc lạnh lùng.

Lý Thế Dân hờ hững đối với mình, Giang Lưu cũng không kỳ quái, chỉ mở miệng, lời nói làm cho người ta kinh ngạc đến chết cũng không thôi:

- Ta có một chuyện muốn nhờ, hi vọng bệ hạ có thể gả Cao Dương công chúa cho ta.

Lời vừa nói ra, dường như một đạo tiếng sấm để cho tất cả mọi người trong Thiên Điện nghẹn họng nhìn trân trối, những ngự y bên cạnh cũng đang trợn mắt hốc mồm khó tin nhìn Giang Lưu, thậm chí cả Viên Thiên Cương đạo trưởng bên cạnh cũng trừng lớn hai mắt.

Nguyên bản Lý Thế Dân thần sắc hờ hững, nghe được Giang Lưu nói cũng ngẩn ngơ, cơ hồ không thể tin vào tai chính mình.

- Ngươi nói cái gì? Ngươi muốn cùng Cao Dương thành hôn?.

- Vâng, mong rằng bệ hạ đáp ứng

Thần sắc Giang Lưu kiên định, trọng trọng gật đầu.

- Ngươi cũng biết? Lấy thân phận của ngươi nói ra lời nói này, sẽ gây ra chấn động bao lớn! ?.

- Ta biết!.

- Ngươi cũng biết? Cao Dương không còn sống lâu nữa?.

- Ta biết!.

- Ngươi cũng biết? Đệ tử Phật môn, dựa theo quy củ thì không thể gả cưới?.

- Ta biết!.

. ..

Liên tiếp hỏi ra ba câu, thần sắc Giang Lưu kiên định trả lời, để cho Lý Thế Dân nghiêm túc nhìn hắn.

Nguyên bản, đối với Giang Lưu, trong lòng Lý Thế Dân phi thường phẫn nộ, nhưng bây giờ, hắn hoàn toàn không để ý tiền đồ của mình, lại có thể nói ra những lời này, Lý Thế Dân có thể rõ ràng cảm nhận được tình cảm hắn đối với Cao Dương.

Ánh mắt Lý Thế Dân nhìn Giang Lưu từ hờ hững cùng phẫn nộ chậm rãi trở nên nhu hòa hơn một chút.

- Huyền Trang, ngươi. . .

Lý Thế Dân vươn tay ra, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Giang Lưu, lời nói thấm thía.

- Xin gọi ta là Giang Lưu, bệ hạ, lấy Minh Vương Miện trên đầu chính mình xuống, đặt ở một bên.

Giang Lưu mở miệng cải chính.

Huyền Trang chính là pháp danh, mà Giang Lưu mới là tên tục gia của bản thân mình.

- Giang Lưu, ngươi cần gì làm như vậy? Ta rất hiểu tình cảm ngươi đối với Cao Dương, thế nhưng, ta không thể đáp ứng ngươi, tin tưởng Cao Dương cũng sẽ không đáp ứng, ngươi còn có tiền đồ của chính mình, không cần nhất thời xung động làm ra quyết định như vậy, ngươi có thể nói ra lời nói này, là phụ hoàng Cao Dương, ta đã phi thường an ủi.

Một lời hạ xuống, Lý Thế Dân nhìn thoáng qua tất cả mọi người chung quanh, trầm giọng nói:

- chuyện Huyền Trang Pháp Sư nói ra hôm nay, ta không hi vọng có bất kỳ người nào truyền đi.

- Cẩn tuân thánh chỉ

Cung nữ, thái giám, ngự y bên cạnh cùng kêu lên đáp.

Nghe Đường Hoàng nói, Giang Lưu lớn tiếng nói ra:

- Không, bệ hạ, ta nghiêm túc, ta hướng lên trời phát thệ, hôm nay nguyện vọng cưới Cao Dương công chúa làm vợ, sinh sinh tử tử, vĩnh viễn không. . ..

Răng rắc!

Giữa thiên địa, Kinh Lôi nổ vang, dọa người giật mình, nhật nguyệt vô quang, sắc trời tối sầm lại.

Giờ khắc này, phảng phất như lão thiên gia đều trở nên nổi giận, vô số lê dân bách tính hoảng sợ mà quỳ xuống dập đầu.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch