Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đại Quản Gia Là Ma Hoàng

Chương 204: Khí thế Đế vương, Hoàng Phủ Thanh Vân (1)

Chương 204: Khí thế Đế vương, Hoàng Phủ Thanh Vân (1)


Một đêm trôi qua, Trác Phàm mở cửa phòng, chậm rãi đi ra ngoài đón ánh mặt trời mới mọc, tròng mắt lần nữa trở nên lạnh lùng.

Qua một đêm suy nghĩ, hắn đã quyết định xuất kích, tối nay sẽ tìm cơ hội ở chung với Sở Khuynh Thành, đoạt lấy Bồ Đề Ngọc Dịch trong tay nàng.

Có thể thuận lợi đoạt được thì tốt nếu có biến cố gì hắn đành phải xin lỗi, cho dù có giết người đoạt thuốc, hắn cũng thực hiện.

Một Ma Hoàng tuyệt không thể vì một nữ nhân làm trở ngại tốc độ tiến lên của hắn.

Nghĩ như vậy, Trác Phàm bước từng bước về phía phòng Sở Khuynh Thành, mỗi một bước đi càng thêm kiên định.

Có điều, hắn càng đi về phía trước, càng cảm thấy kỳ quái. Làm sao người trong Hoa Vũ Lâu lại đặc biệt ít đến vậy, ngay cả mấy vị khách thế gia cũng hoàn toàn không thấy.

“Tránh ra, tránh ra!”

Bỗng nhiên, tiếng kêu khó chịu vang lên, một bóng người áo đỏ vội vội vàng vàng phóng ra phía ngoài. Trác Phàm nhìn qua, người kia không ai khác, chính là Tiếu Đan Đan.

Sau đó hắn suy nghĩ một lát, lắc mình phóng đến trước mặt nàng.

Ầm!

Chưa kịp dừng lại, Tiếu Đan Đan va vào người Trác Phàm giống như va vào tường đồng vách sắt, nhất thời bị bắn ngược trở về, ngã xuống mặt đất, đầu và mông vô cùng đau đớn.

“Kẻ nào không có mắt, dám cản đường bản cô nương...” Tiếu Đan Đan đứng dậy trừng mắt nhưng vừa thấy Trác Phàm, lại nuốt lời chửa rủa trở vào trong.

Trác Phàm lạnh lùng nhìn nàng ta, hừ khẽ: “Ngươi vừa nói ai không có mắt?”

Gương mặt ửng đỏ, Tiếu Đan Đan không trả lời, cúi đầu vòng qua hắn.

Trác Phàm sững sờ, trong lòng kỳ quái, Tiếu Đan Đan này ngày thường tính tình mạnh mẽ, lần này làm sao lại đổi tính rồi? Sau đó khẽ vươn tay, nắm lấy cánh tay nàng.

Tiếu Đan Đan bị tay hắn nắm lấy, thân thể run run, hai gò má càng thêm đỏ.

Không để ý sắc mặt nàng, Trác Phàm lạnh lùng nói: “Ngươi muốn đi đâu, vì sao hôm nay Hoa Vũ Lâu yên tĩnh như vậy, ngoài mấy người giữ cửa, những người khác đều không thấy?”

“À, đó là bởi vì bọn họ đều đi xem Hoàng Phủ công tử.” Nắm góc áo, Tiếu Đan Đan nói khẽ.

Trác Phàm nhướng mày, kêu lên sợ hãi: “Hoàng Phủ, chẳng lẽ người của Đế Vương Môn đến, làm sao lại đến nhanh như vậy?”

“Không sai, mà lần này thay mặt Đế Vương Môn là Nhị công tử, Hoàng Phủ Thanh Vân. Nghe nói hắn cùng tổng lâu chủ chúng ta là thanh mai trúc mã. Hắn vừa đến, có lẽ Độc Thủ Dược Vương cũng không dám làm càn.”

Nghe được lời này, trong lòng Trác Phàm chấn động.

Bà mẹ ngươi chứ gấu à, lão tử vừa quyết định muốn động thủ, thì cao thủ thất thế gia tới, hơn nữa người này còn là thanh mai trúc mã của Sở Khuynh Thành.

Vậy lão tử làm sao bây giờ, hai người dính một chỗ cả ngày, lão tử còn hành động được cái rắm.

Trác Phàm hận đến nghiến răng, sát ý trong mắt lóe lên liền biến mất: “Đi, ta cũng muốn đi xem vị Hoàng Phủ công tử này đến tột cùng là mặt hàng gì?”

“Mặt hàng? Sao ngươi lại dám bất kính với công tử của Đế Vương Môn...” Tiếu Đan Đan giật mình, vừa muốn khuyên giải, đã bị Trác Phàm mạnh mẽ kéo tay đi ra ngoài.

Nhìn bàn tay hắn nắm lấy tay nàng, Tiếu Đan Đan không nói ra một câu nhưng tim đập như nai đi loạn, loại hành động tùy hứng bá đạo của Trác Phàm khiến nàng lần đầu động tâm với nam nhân.

Giờ này khắc này, nàng chỉ mong thời gian dừng lại.

Thế nhưng nàng và Trác Phàm đều là tu giả thực lực không thấp, rất nhanh đã đến cửa Hoa Vũ Lâu, nhìn thấy mọi người, Trác Phàm cũng thuận thế vung tay ra, điều này khiến trong lòng nàng có chút thất lạc nho nhỏ.

Con bà nó, Đế Vương Môn cũng thật trâu bò, xem mình thật sự là Hoàng đế, bắt người của thất thế gia đều ra đón tiếp.

Nhưng vừa đến cửa lớn Hoa Vũ Lâu, Trác Phàm đã bị cảnh tượng trước mắt khiến hắn kinh ngạc đến ngây người.

Trừ đường hai bên đường, tất cả gia tộc, dù là nhất lưu nhị lưu hay tam lưu, toàn bộ quỳ sát bên ngoài nghênh đón, ngay cả khách nhân thế gia cũng đều đứng ở cửa nghênh đón.

Nơi này chính là tổng bộ Hoa Vũ Lâu, không ngờ chiến trận còn lớn hơn lâu chủ Hoa Vũ Lâu xuất hành, ngay cả mấy trưởng lão thế gia cũng đều ra nghênh tiếp, chẳng khác nào trận thế của Hoàng đế.

Đế Vương Môn đứng đầu thất gia, đến tột cùng mạnh đến trình độ nào mà có thể chấn nhiếp lục gia còn lại như vậy chứ?

Nếu không nhìn cách thể hiện không xem ai vào mắt như thế này, nếu không có thực lực tuyệt đối, chắc chắn không thể khiến lục gia còn lại nể mặt.

Sắc mặt dần trở nên ngưng trọng, Trác Phàm hít sâu một hơi, hai mắt như diều hâu nhìn về phía trước.

Lúc này, khi mọi người hai bên đường quỳ nghênh đón, một chiếc kiệu dần dần lọt vào mắt hắn, Trác Phàm nhìn qua, ánh mắt co rụt lại.

Kiệu này cực kỳ mộc mạc, chỉ có bốn người khiêng, thế nhưng bốn người này đều là cao thủ Thiên Huyền cảnh.

Bà nội ngươi, cao thủ Thiên Huyền lục gia dùng làm trưởng lão, còn ngươi cho bọn họ đi khiêng kiệu?

Mi mắt Trác Phàm run rẩy, hai tay nắm chặt. Tuy nhiên bốn cao thủ Thiên Huyền chỉ mới đột phá Thiên Huyền cảnh, nhưng có thể thấy được thực lực của Đế Vương Môn rất đáng kinh ngạc.

Chỉ sợ không giống với lời truyền bên ngoài, thực lực vượt qua lục gia ba tầng, có lẽ phải hơn năm tầng.

Trong lòng Trác Phàm trở nên ngưng trọng, lục gia nhìn thấy liếc mặt nhìn nhau, trong mắt càng sợ hãi, chờ kiệu kia đi tới gần, còn chưa để xuống, bọn họ đã cùng nhau đi về phía trước một bước, khom người cúi đầu.

“Ha ha ha... Vãn bối chỉ là một đứa trẻ thôi, sao có thể phiền trưởng lão lục đại thế gia đến đón chào chứ?”

Một tiếng cười khẽ từ trong kiệu truyền ra, tiếng nói to vang vọng vào trong tai tất cả mọi người, khí thể cẩn trọng làm cho tất cả mọi người cảm thấy như có một tòa núi lớn đột nhiên áp xuống, khiến bọn họ không thể phản kháng.

Truyện được dịch bởi Nhóm Tại Hạ Bất Tài Hiện tại bộ truyện đang bị các trang web khác đánh cắp và đăng lại, mong các bạn đọc truyện trên các kênh chính thống của nhóm để ủng hộ cũng như giúp cộng đồng dịch thuật phát triển.

Khí thế thượng vị giả này đồng thời xen lẫn áp chế của nguyên thần.

Trong lòng mọi người sợ hãi, tuy tiểu tử này nói lời khiêm tốn, nhưng hành động vô cùng cuồng ngạo, ngay trước mặt trưởng lão thế gia bày ra nguyên thần cường đại, rõ ràng đang thị uy bọn họ.

Nhưng đáng tiếc mọi người phải thừa nhận, cường độ nguyên thần này không một ai có thể địch lại, cho dù các trưởng lão thế gia cũng cảm thấy không bằng.

Cường độ nguyên thần Thiên Huyền cảnh đại biểu thực lực và tiềm năng Thần Chiếu cảnh. Tuy không cam lòng, nhưng mọi người không thể không thừa nhận, Đế Vương Môn ngày sau sẽ có thêm tuyệt thế cao thủ.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch