Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Anh Là Ngân Hà Khó Chạm Đến

Chương 2:

Chương 2:




Dường như có một luồng điện nhỏ truyền dọc sống lưng, chạy thẳng vào lỗ tai khiến tinh thần cô hoảng hốt.

Thẩm Quyết Tinh nửa ngày không thấy cô động đậy, anh nhăn mày nói: “Đứng ngốc ở đó làm gì? Đi vào đi.”

“A… không phải, thật ngại quá!” Cố Chiếu như vừa mới tỉnh mộng, cô cuống quít đẩy cửa ra.

Lại tiến vào sảnh tiệc lần nữa, lần này có lẽ do bên người cô còn có Thẩm Quyết Tinh, tất cả mọi người đều chú ý tới cô.

“Thẩm Quyết Tinh, sao cậu đi WC lâu như vậy… Này, người bên cạnh cậu chính là?” Khi ánh mắt Lục Kỳ chạm đến Cố Chiếu ở bên cạnh Thẩm Quyết Tinh, dường như anh ta cũng rất kinh ngạc.

Đối phương mang khẩu trang đen che khuất hơn nửa khuôn mặt, mái tóc dài tuy đen nhánh nhưng thoạt nhìn bù xù, trông như đã lâu không được chăm sóc, phần tóc mái dài che khuất cả mắt. Trên người cô mặc một chiếc áo bông màu cà phê cũ kỹ dài đến đùi, kiểu dáng giống như quần áo bà nội anh ta hay mặc, bên dưới viền áo khoác lộ ra làn váy màu xanh lục, kỳ lạ nhất là cô mang một đôi tất màu đỏ bên trong đôi giày lười không dây.

Đối lập với Thẩm Quyết Tinh vẻ ngoài cao lớn đĩnh bạt, không có lúc nào không là tâm điểm chú ý của đám đông, cô quả thực trông như một cây nấm độc lớn mang màu sắc u ám.

Ký ức xa xăm bị đánh thức, Lục Kỳ không đợi Thẩm Quyết Tinh trả lời đã buột miệng thốt ra một câu: “Cố Hậu Linh?”

Ở cao trung, tính cách Cố Chiếu còn hướng nội xa cách hơn cả bây giờ, cô luôn âm u không nói lời nào, không biết là ai trong lớp khởi xướng trước, bắt đầu gọi cô là ‘Bối Hậu Linh’ (hồn ma sau lưng), sau đó cả lớp đều biết đến biệt hiệu này của cô. Đến tận bây giờ tên cô đã biến từ “Cố Chiếu” thành “Cố Hậu Linh”.

Bảy năm qua không ai gọi cô như vậy nữa, vừa mới nghe đến cái biệt danh chứa đựng sự nhục nhã này, cô vẫn cảm thấy chói tai. Theo bản năng Cố Chiếu cúi thấp đầu, che giấu biểu cảm bên dưới tóc mái thật dài.

“Tình cờ gặp ngoài cửa.” Thẩm Quyết đi ngang qua trước mặt cô, chặn tầm nhìn của Lục Kỳ.

Cố Chiếu thấy anh đi rồi, đầu óc mê mang cũng muốn đi theo, đúng lúc này một giọng nữ sang sảng truyền đến sau lưng.

“Cố Chiếu Cố Chiếu, cuối cùng cậu cũng đến, lúc nãy mình còn định gọi điện thoại cho cậu!”

Cố Chiếu dừng bước chân, quay đầu lại liền thấy một cô gái thanh tú để tóc ngắn, vẻ ngoài lão luyện đang đi về phía mình.

Cô nhận ra đó là Sở Viên Nguyên, chờ đối phương đến gần, cô liền dùng âm thanh nhỏ bé yếu ớt nói: “Xin lỗi, mình đến muộn.”

Sở Viên Nguyên lôi kéo cô đến bàn bên cạnh Thẩm Quyết Tinh và những người khác, cười nói: “Không muộn không muộn, tới vừa đúng lúc, đồ ăn còn chưa lên xong đâu. Cậu ngồi ở đây với mình, mọi người đều là bạn học của nhau, không cần ngượng ngùng.”

Cố Chiếu bị lôi kéo ngồi xuống, cởi bỏ khẩu trang, cô câu nệ chào hỏi mọi người trên bàn.

Sở Viên Nguyên không hổ là người làm cán bộ từ bé, nhìn thấu nhân tâm, chia bàn chia đến mức khiến người ta tâm phục khẩu phục. Bàn này của Cố Chiếu đều là những nhân vật ngoài lề trong lớp năm đó, tuy không có giao tình gì với nhau nhưng khi trò chuyện cũng sẽ không quá xấu hổ.

Thẩm Quyết Tinh từ thời học sinh đã xuất sắc trên mọi phương diện, bàn anh ngồi bên kia tự nhiên cũng là những nhân vật trung tâm trong lớp. Có Lục Kỳ quan hệ rất tốt với anh, có “hoa khôi” Tống Giảo Mộng, Lý lão sư chủ nhiệm lớp cũng ngồi ở bên đó.

Theo lý mà nói, Sở Viên Nguyên hẳn cũng nên có mặt ở bàn bên kia, nhưng có lẽ cô ấy chiếu cố đến tâm trạng của mấy tiểu trong suốt bọn họ nên mới theo chân ngồi cùng bên đây.

“Cố Chiếu, cậu vẫn không thay đổi chút nào cả.” Sở Viên Nguyên bát diện linh lung, không bỏ rơi bất cứ ai, lâu lâu sẽ tung ra một chủ đề mới. “Bây giờ cậu đang làm việc ở đâu thế?”

Cố Chiếu dừng đũa lại, thấy mọi người đều hướng ánh mắt về mình, giọng căng thẳng đến khẩn trương.

“Làm… làm tài vụ ở viện dưỡng lão.”

Dù tiền lương không cao lắm nhưng Cố Chiếu vẫn thấy rất đủ. Các đồng nghiệp lớn tuổi hơn cô, ngày thường đối xử với cô như tiểu bối, đều rất hòa thuận. Người già trong viện dưỡng lão ai cũng rất lớn tuổi, già cả mắt mờ, hễ nhìn thấy cô là sẽ khen cô xinh đẹp quá xinh đẹp quá.

“Làm tài vụ à, tài vụ cũng tốt, ổn định, rất thích hợp với cậu. Cậu vẫn chưa có bạn trai đâu nhỉ?” Sở Viên Nguyên lại hỏi.

Cố Chiếu lắc đầu: “Không có.”

Do sợ mất thể diện, lúc được đồng nghiệp giới thiệu vài người cô cũng có đi hẹn hò mấy lần, nhưng tất cả đều chỉ gặp một lần rồi thôi, bên kia không thích nói chuyện với cô, cô cũng mất hứng thú.

Sở Viên Nguyên nghe vậy thì giơ tay phải của mình ra, khoe với mọi người chiếc nhẫn kim cương lấp lánh trên ngón áp út, mặt đắc ý nói: “Có ai? Có ai nữa không? Có ai kết hôn sớm hơn mình thì mau đứng ra đi!”

“Xin lỗi nha, vẫn phải có chứ.”

Trong tiếng cười đùa, ba người nữa lần lượt giơ tay lên bàn, những người còn lại kinh ngạc cảm thán bọn họ kết hôn sớm, cũng sôi nổi gửi lời chúc phúc.

“Chồng mình có rất nhiều anh em bạn bè, mấy chị em có nhu cầu muốn trò chuyện riêng thì để mình giới thiệu cho.” Sở Viên Nguyên nửa thật nửa giả nói giỡn.

Vị trí của Cố Chiếu chỉ cần thoáng nghiêng đầu, nhìn qua đầu vai Sở Viên Nguyên là có thể trông thấy Thẩm Quyết Tinh ở sau lưng.

Bàn bên kia bọn họ không biết đang nói chuyện gì, Thẩm Quyết Tinh hơi rũ mắt, trên môi nở một nụ cười không mặn không nhạt, biểu tình có hơi chán ghét.

“Nói cậu đó, chẳng lẽ cậu còn thích cậu ấy à?”

Cố Chiếu cuống quít rời mắt khỏi Thẩm Quyết Tinh ở bàn bên cạnh, cô bắt gặp ánh mắt như nhìn thấu hồng trần của Sở Viên Nguyên.

“Mình…” Đôi môi Cố Chiếu ngập ngừng, trên mặt nóng như lửa đốt.

Giọng của Sở Viên Nguyên rất nhỏ, cuộc nói chuyện của hai người hoàn toàn biến mất giữa tiếng người ồn ào.

“Cậu như vậy không được đâu.” Cô ấy thở dài, ánh mắt nhìn Cố Chiếu trở nên có chút thương hại, “Mình hỏi rồi, cậu ấy mới vừa về nước, chắc cũng không có bạn gái, nhưng…” Cô ấy càng đè thấp thanh âm, gần như đang thì thầm, “Giảo Mộng cũng có ý với cậu ấy, hai người đã hàn huyên được một lúc rồi.”

“Tống Giảo Mộng?” Trong lòng Cố Chiếu chấn động, cô ngẩng đầu định nhìn sang bàn bên cạnh thì bị Sở Viên Nguyên vội vàng ngăn lại.

“Đừng!”

Ánh mắt Cố Chiếu không thu hút sự chú ý nhưng một tiếng kêu này của Sở Viên Nguyên lại kinh động đến Thẩm Quyết Tinh. Chiếc ly thủy tinh dừng ở bên môi, ánh mắt anh liếc sang đây, chuẩn xác dừng ngay trên mặt Cố Chiếu.

Rõ ràng anh chưa nói gì nhưng Cố Chiếu có thể đọc rõ ba chữ từ trong mắt anh —— thật ồn ào.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch