Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Túng Tình Đô Thị

Chương 42: Tuyên chiến với xử nam (Phần hai)

Chương 42: Tuyên chiến với xử nam (Phần hai)


Khi Tiêu Vân vào căn phòng của Đường Khả Tâm, lúc đó hắn cho rằng căn phòng của Đường Khả Tâm đã là căn phòng đẹp nhất thế giới, nhưng bước vào căn phòng tổng thống cực kỳ xa hoa 1001 này, Tiêu Vân mới phát hiện, phòng của Đường Khả Tâm so với nơi này căn bản chỉ là trò trẻ con.
Thảm lông dê Châu Úc, tranh tường phong cách Baroque, khung cửa khảm vàng, ghế sa lon bằng da thật được làm thủ công, tất cả vật phẩm chỗ nào cũng là loại cao cấp tới cực điểm, thậm chí ngay cả vòi nước trong phòng vệ sinh cũng bằng vàng, nhưng vẫn không khiến bạn cảm giác được khí thức xa hoa, tất cả đều có vẻ hài hòa tự nhiên.
Không hổ là phòng tổng thống xa hoa nhất! Kẻ có tiền đúng là biết hưởng thụ, Tiêu Vân cảm thán một chút.

Cô gái tên Hà Mộng Trúc quả nhiên đang ở trong phòng.
Vừa nhìn thấy Tiêu Vân, Hà Mộng Trúc liền đứng dậy, lạnh nhạt nhìn hắn, mặt không biểu tình, thế nhưng trong mắt lại mang theo sự khinh miệt.
Sau đó, cô bắt đầu cởi quần áo của mình.
Anh Hổ, có lỗi với anh rồi, hôm nay thân thể Mộng Trúc của anh phải cho người khác rồi!
Đột nhiên, Tiêu Vân thấy được suy nghĩ này của Hà Mộng Trúc.
Anh Hổ là ai? Tiêu Vân sững sờ, nhưng dù nói thế nào, Tiêu Vân biết, cô ta không nguyện ý!
Trần Nhược Thủy ép cô ta?
Giây phút này, Tiêu Vân lại phẫn nộ, nếu thật sự như vậy, hắn muốn cô ta chẳng phải tương đương thông đồng làm bậy với Trần Nhược Thủy sao? Chẳng qua, vẫn phải biết rõ tình hình rồi nói.
- Xem dáng vẻ của cô, dường như cô không nguyện ý?
- Điều này có liên quan gì? Dù sao mặc kệ tôi có đồng ý hay không, thân thể của tôi đều là của anh.
Hà Mộng Trúc lạnh lùng nói.
- Đương nhiên là có liên quan, tôi sẽ không bắt buộc một cô gái không muốn làm chuyện này xảy ra quan hệ với tôi. Nếu như cô không muốn, bây giờ cô có thể đi, không có ai ngăn cản cô.
Tiêu Vân không nói dối, nếu hắn là người như vậy, Trương Hảo đã sớm là người của hắn rồi. Cũng bởi vì Trương Hảo không nguyện ý, Tiêu Vân cũng buông tha vô số cơ hội.
Hà Mộng Trúc cười khổ một tiếng:
- Không có, là tôi tự nguyện.
Tiêu Vân lại thăm dò trong đầu cô ta, phát hiện lúc này cô ta không có suy nghĩ gì, trống trơn, giống như một con rối.
Chắc chắn có vấn đề!
Tiêu Vân thu hồi dục niệm của mình.
- Cô đi đi! Tôi nhìn ra được, cô không nguyện ý.
Tiêu Vân nói.
- Anh thật sự muốn thả tôi đi?
Trong mắt Hà Mộng Trúc đột nhiên xuất hiện vẻ khác lạ.
- Đương nhiên, tôi sẽ không bắt buộc một cô gái làm chuyện này với tôi.
Tiêu Vân nói, liền xoay người đi chỗ khác. Người ta đã không muốn, hắn không có ý định dùng sức mạnh, như vậy phi lễ chớ nhìn. Đã quyết định muốn làm quân tử, thì làm quân tử cho trót.
Hắn thở dài trong lòng, cô gái này thực giống hắn lúc còn nghèo túng trước kia.
Từ trên người Hà Mộng Trúc, Tiêu Vân nhìn thấy cái bóng của mình.
Không có động tĩnh.
Vẫn không có động tĩnh.
Tiêu Vân rốt cuộc không nhịn được, quay đầu lại phát hiện Hà Mộng Trúc đang ngồi trên giường lặng lẽ thút thít, nước mắt như mưa, nhìn thấy mà yêu.
- Có phải anh thấy tôi thấp hèn? Hay là thấy tôi bẩn thỉu, không xứng với anh?
Hà Mộng Trúc khóc không ra tiếng.
Tiêu Vân ôn hòa nói:
- Không có, cô là một cô gái tốt, là tôi đột nhiên không muốn làm nữa, cô đi đi!
Hà Mộng Trúc không nói gì, khuôn mặt đột nhiên biểu lộ thần sắc không chùn bước, đứng dậy nhẹ nhàng cởi áo, cuối cùng cởi bỏ cả món đồ cuối cùng mình, giống như một đứa trẻ mới sinh đứng trước mặt Tiêu Vân:
- Vậy thì làm với tôi đi! Thân thể tôi chưa bị bất kỳ người đàn ông nào chạm vào, vẫn là xử nữ, anh thử một chút thì biết.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch