Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị

Chương 49: Mua xe

Chương 49: Mua xe




Ngày hôm sau, Lưu Xảo thức dậy từ rất sớm.

Sau khi trang điểm xong, bụng của Lưu Xảo lại reo lên, cô trực tiếp đá văng cửa phòng của Diệp Lăng, kéo hắn từ trong chăn ra.

Đồ ăn đối với Lưu Xảo mà nói tuyệt đối quan trọng hơn.

"Đại heo lười, nhanh rời giường!"

Lưu Xảo gọi.

Nhưng mà xong khi gọi xong, Lưu Xảo liền ngây ngẩn cả người.

Khi ngủ Diệp Lăng có một thói quen, đó chính là không mặc quần áo.

Tất nhiên, đời trước tuyệt không phải như vậy.

Tuyệt đối không phải là bởi vì ngủ trần thoải mái mà là vì lúc Diệp Lăng ngủ, sẽ tự mình tu luyện. Cởi quần áo sẽ hấp thụ linh khí nhanh hơn một chút.

Nếu như ban ngày không phải bởi vì cảm thấy có chút xấu hổ, đoán chừng Diệp Lăng sẽ trần truồng chạy ra ngoài.

Lưu Xảo còn tưởng rằng Diệp Lăng sẽ mặc đồ ngủ, xuống dưới một chút lập tức nhìn thấy đồ vật to lớn đang nhất trụ kình thiên.

"A!!!"

Sửng sốt một hồi lâu, Lưu Xảo thét lên một tiếng chói tai, xoay người chạy đi.

Nhưng lúc này Diệp Lăng đã tỉnh, hơn nữa vừa mới mơ một giấc mộng xuân. Làm sao có thể để cô gái nhỏ tự đưa mình vào cửa chạy mất.

Một tay ngăn cản Lưu Xảo, Lưu Xảo kinh hô một tiếng, trực tiếp ngã xuống giường.

"Còn dám dưới tình huống anh không cho phép tiến vào phòng của anh không?"

Ánh mắt Diệp Lăng đảo qua trên người Lưu Xảo, cười híp mắt nói:

"Cô gái nhỏ, nói đi, anh nên trừng phạt em thế nào đây?"

"Em...em..."

Mặt Lưu Xảo đỏ bừng, vành tai nóng lên, quả thực không biết nói gì.

"Hôn một cái? Sờ một cái? Hay là..."

Diệp Lăng trừng mắt nhìn, câu kế tiếp không cần phải nói, Lưu Xảo cũng biết ý của hắn.

"Em đi nấu cơm cho anh!"

Lưu Xảo vừa nói xong liền muốn chạy, nhưng lại không tránh thoát được lực bàn tay của Diệp Lăng.

"Làm cơm tự anh sẽ làm, không cần phiền đến em, hiện tại... Chúng ta cần phải thảo luận một chút chuyện của chúng ta đã."

Sau khi Diệp Lăng nói xong, miệng rộng trực tiếp in trên đôi môi anh đào no đủ của Lưu Xảo.

Lưu Xảo vội vàng nhắm mắt lại, trước đó đã có một lần, lần này cũng không khẩn trương như vậy.

Hôi môi một hồi, Diệp Lăng cũng không hề thỏa mãn, bàn tay to trực tiệp leo lên chạm lên trên đồi núi mềm mại của Lưu Xảo.

Lưu Xảo tất nhiên vẫn chưa kịp chuẩn bị, lập tức kịch liệt giãy giụa.

Thấy vậy, trong lòng Diệp Lăng thở dài thả Lưu Xảo ra.

"Sau này nếu còn dám làm như vậy, sẽ không phải là một chút trừng phạt như vậy đâu, biết không?"

Diệp Lăng nói.

Lưu Xảo sao còn tâm trạng trả lời? Lập tức đỏ mặt chạy ra ngoài.

"Xúc cảm thật không tồi..."

Diệp Lăng nói thầm một tiếng, mặc quần áo tử tế, sau khi rửa mặt xong, rồi bắt đầu làm điểm tâm.

Toàn bộ buổi sáng, má lúm đồng tiền của Lưu Xảo đều đỏ bừng.

Lúc này đây bị Diệp Lăng hôn môi, cô cũng không giãy giụa. Trái lại, còn có cảm giác lưu luyến.

Lưu Xảo cảm giác giống như đang nằm mơ.

Chính thức quen biết Diệp Lăng, mới chỉ hai ngày đi?

Cô cũng đã từng có mơ về bạch mã vương tử của mình xuất hiện lãng mạng như thế nào. Sau đó chính là lạt mềm buộc chặt, ít nhất cũng phải quen biết một hai năm, mới cùng đối phương ở cùng một chỗ.

Nhưng hôm nay, ngắn ngủi mới hai ngày, đã bị cường hôn hai lần.

Hơn nữa lần thứ hai chính mình cơ bản cũng không nghĩ giãy giụa, mặc cho Diệp lăng hôn môi.

Lưu Xảo thật sự không thể tin được chính mình sẽ làm như vậy.

...

Cùng lúc đó, trong một tòa biệt thự ở khu nhà Lam Hải.

Lâm Hoa ngồi trên ghế sa lon, trước mặt hắn là một người có hình dáng khôi ngô, là một người đàn ông trung niên.

Trên khuôn mặt của người đàn ông này không có cảm xúc gì, nhưng mà trên người hắn lại tản ra một loại sát khí như có như không.

Lâm Hoa đối mặt với hắn cảm giác giống như ngọn núi, rất là áp bách.

"200 vạn đúng không?"

Lâm Hoa ném chi phiếu lên bàn trà nói:

"Trong này có 100 vạn làm tiền đặt cọc, nếu anh có thể giết chết tên kia, tôi sẽ cho anh thêm 50 vạn nữa."

"Ảnh chụp."

Người đàn ông nhàn nhạt lên tiếng.

Lâm Hoa không biết từ nói nào lấy ra ảnh chụp của Diệp Lăng, đưa cho người đàn ông trung niên.

Nhìn mấy lần, người đàn ông liền rời khỏi biệt thự.

"Diệp Lăng, không phải mày rất thích tiền sao? Chờ mày xuống âm phủ, lão tử sẽ đốt cho mày một số tiền lớn!"

Lâm Hoa nhớ tới chuyện lúc trước, ngực dâng lên một luồng hận ý nồng đậm với Diệp Lăng.

Hắn đường đường là Lâm đại công tử, lúc nào bị chịu thiệt như vậy?

Người đàn ông trung nên đó, chính là sát thủ Lâm Hoa tìm đến.

Mặc dù chỉ là sát thủ hạng ba của Địa Phủ Môn, nhưng Lâm Hoa nghĩ, đối phó với Diệp Lăng như thế là đủ.

...

Ăn xong bữa sáng, Diệp Lăng hơi ăn diện một chút, cùng Lưu Xảo rời khỏi biệt thự.

Dù sao đi đến nhà của Lưu Xảo, cũng không thể mặc một cái quần cộc đi được.

Chẳng qua Diệp Lăng ăn mặc như thế, dáng dấp đẹp trai này làm cho Lưu xảo nhìn có phần ngây người.

"Đẹp không?"

Diệp Lăng điểm điểm vào chiếc mũi nhỏ xinh của Lưu Xảo.

Lưu Xảo nhất thời phản ứng kịp, khẽ hừ nói:

"Người đẹp trai hơn anh rất nhiều, anh đẹp chỗ nào chứ!"

Hai người đón xe đi đến trung tâm thành phố, nơi này có một con đường, toàn bộ là cửa hàng xe ô tô.

Diệp Lăng là loại người rất biết hưởng thụ. Muốn mua xe tất nhiên phải mua xe tốt, không tính đến an toàn tuyệt đối còn phải thỏa mái, để ngụy trang cũng rất tốt.

Nhưng mà trong tay chỉ có chút tiền ấy, Diệp Lăng đúng là đang rất thiếu tiền.

Mua dược liệu còn chưa tính, Diệp Lăng còn dự định mua một ít ngọc thạch linh khí. Cắt thành ngọc bài, bố trí mấy cái trận pháp ở phía sau biệt thự.

Một cái trong đó chính là Tụ Linh Trận.

Diệp Lăng nghĩ, nếu như vẫn mua dược liệu, chung quy là không ổn.

Tạm thời không nói đến chỗ tốt của việc mua những dược liệu kia, then chốt là mua dược liệu này cũng phải tiêu tốn một khoản không nhỏ.

Nếu có được dược liệu mới, trong sân lại có Tụ Linh Trận, khẳng định còn tốt hơn nhiều thuốc Đông y có thành phần trăm năm.

Diệp Lăng cũng không quá để ý đến khoản tiền tiêu xài cho dược liệu và ngọc thạch.

Hắn để ý nhất chính là chuyện tu luyện của mình.

Chỉ dựa vào một chút linh khí của địa cầu, nhất định là xa xa không đủ.

Diệp Lăng nghĩ luyện chế một ít đan dược, dùng đan dược sẽ nâng cao được tu vi.

Phương diện này cũng cần rất nhiều tiền.

Cho nên nghĩ tới nghĩ lui, Diệp Lăng vẫn cảm thấy mình nghèo.

"Anh muốn mua xe gì?"

Từ trên xe taxi bước xuống, Lưu Xảo hưng phấn hỏi.

Diệp Lăng liếc nhìn cô gái nhỏ kia, cảm giác giống như là cô ấy là người mua xe vậy?

Trên thực tế, ở trong lòng Lưu Xảo, chuyện của Diệp Lăng, chính là chuyện của cô.

"Em thích xe gì?"

Diệp Lăng cười nói.

"Anh nghĩ mà xem, mua một chiếc xe dân dụng có rèm che là được, xe tốt quá đắt. Hơn nữa còn phải tính xăng và các thứ khác, đều cần một số tiền lớn."

Lưu Xảo nói.

“Không nghĩ tới vợ anh lại tiết kiệm như vậy."

Diệp Lăng cười nói.

Lưu Xảo mềm mại kêu lên:

"Đương nhiên!"

Xe bình thường cũng chính là loại xe không khác biệt với người khác, có tính đại chúng, là các loại xe Pascat.

Nếu như thấp tiền hơn một chút chính là nhãn hiệu xe do Hoa Hạ tự nghiên cứu.

"Tiên sinh, mời ngài đi vào xem Chery Arie 7 mới đưa ra thị trường. Nếu không mua cũng có thể thử xem một chút."

Đúng lúc này, một người con gái có vóc dáng yểu điệu chạy tới chỗ Diệp Lăng và Lưu Xảo.

Ở trước mặt hai người chính là cửa hàng ô tô Chery 4s.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch