Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Ta Thiên Tài Như Vậy Vì Sao Còn Muốn Thu Đồ Đệ

Chương 17: Tông môn tập kết

Chương 17: Tông môn tập kết

Nhưng hắn lại quên mất, cho dù công pháp Thiên giai hay công pháp Địa giai, đều có chênh lệch thật quá lớn so với công pháp Đế giai.

Kết hợp với tư chất tuyệt thế của hắn, thực sự tu luyện dễ dàng hơn lúc trước gấp bội.

Nhưng Lục Tiêu Nhiên phải xác nhận, thu nhận đệ tử vẫn tốt hơn.

Bởi vì có thể hoàn toàn nằm không mà có được tu vi.

Thử nghĩ một chút, nếu mười hay hai mươi đệ tử cùng nhau tu luyện, tốc độ tăng tu vi của hắn chắc chắn nhanh hơn nhiều so với tự tu luyện.

Nhưng lúc này, Lục Tiêu Nhiên đột nhiên nhận ra có người bước vào trận pháp.

Hắn lập tức thu hồi những suy nghĩ lộn xộn trong lòng, nhấc chân một cái, thân thể biến mất ngay tại chỗ.

Thái Hư Hỗn Độn bộ đã đưa hắn tới chân núi trong nháy mắt.

Lục Tiêu Nhiên đột ngột xuất hiện, khiến đám vãn bối Thiên Ma tông đang trên đường đi sợ hãi kêu lên.

“Giật cả mình, sao Lục sư thúc lại đột nhiên xuất hiện dọa đệ tử.”

Lục Tiêu Nhiên chắp tay sau lưng, lạnh lùng nói:

“Là tu vi của ngươi quá yếu kém, cho nên mới không thấy rõ bóng dáng của ta.”

Đối phương nghe vậy hơi xấu hổ, lập tức chắp tay nói:

“Sư thúc nói đúng, là đệ tử sai rồi.”

Lục Tiêu Nhiên xua tay.

“Ngươi không cần giải thích với ta, nói đi, ngươi đến Chỉ Thủy phong của ta làm gì?”

“Thưa Lục sư thúc, tông chủ có lệnh, tất cả trưởng lão lập tức đến đại điện của tông môn tập kết, đệ tử nhận lệnh đến đây để báo lại với sư thúc .”

“Ra là thế, đa tạ.”

“Lục sư thúc nói gì vậy? Có thể làm việc cho sư thúc, mới là phúc của đệ tử.”

“Ừm”

Lục Tiêu Nhiên gật đầu, tiện tay ném ra một bình đan dược nhỏ, xoay người rời khỏi Chỉ Thủy phong.

Ánh mắt tên tiểu đệ tử lộ rõ sự hâm mộ.

“Thật không hổ là sư thúc, tốc độ thật nhanh, tu vi này chắc đã vượt qua Linh cảnh rồi.”

Sau đó, hắn cúi đầu nhìn thoáng qua bình sứ nhỏ trong tay, trong mắt hiện lên vẻ mừng rỡ.

“Là Tụ Khí đan! Sư thúc ra tay thật hào phóng! Xem ra, sau này phải tiếp cận với sư thúc nhiều hơn để được sư thúc yêu quý mới được.”

Đây cũng là phong cách làm việc của Lục Tiêu Nhiên.

Chỉ dựa vào ‘cẩu’ mà muốn tồn tại trong thế giới huyền huyễn hiểm ác này? Làm sao có thể? Đừng quá ngây thơ.

Có một câu nói rất hay, ngươi không muốn gây sự người khác nhưng người khác lại sẽ tìm đến ngươi gây sự.

Cho nên, thường ngày Lục Tiêu Nhiên cũng ưa thích kết giao.

Đối với hắn, quả thực Tụ Khí rất dễ dàng luyện được, hoàn toàn không đáng tiền.

Hiện tại hắn tùy tiện luyện một lần là đã có thể luyện ra được Ngưng Khí đan, là đan dược ở giữa Tụ Khí đan và Nguyên Khí đan.

Tụ Khí đan đều là phế liệu, cho nên dùng tặng người khác để lấy lòng người ta là tiết kiệm nhất, rất có lợi.

Lục Tiêu Nhiên nhanh chóng đến nơi tập hợp của tông môn, Đại điện của Thiên Ma tông.

Không ít trưởng lão của Thiên Ma tông đã tụ tập ở đó.

Ở trong cùng đều là những ông già tóc trắng như lông hạc, mặt hồng tựa trẻ con, tất cả đều là những người cũ của Thiên Ma tông, lực lượng của phần lớn người đều đạt đến Sơn Hải cảnh.

Giới hạn của người bình thường chính là cấp bậc này.

Bọn họ khó có thể tiến xa hơn, chỉ có thể từ từ tu luyện để kéo dài tuổi thọ, có thể sống thêm ngày nào hay ngày đó.

Nói trắng ra là không khác gì chờ chết, trừ khi có cơ duyên đột phá, mới có thể ngưng tụ huyết khí lần nữa, gia tăng tuổi thọ của bản thân.

Nhóm bên ngoài tương đối trẻ, một số thoạt nhìn như trung niên tầm ba mươi, bốn mươi tuổi, cũng có một số trông giống Lục Tiêu Nhiên, dáng vẻ khoảng chừng ba mươi.

Trong số bọn họ, có một số người vào Thiên Ma tông cùng lúc với Lục Tiêu Nhiên.

Tuy nhiên, tu vi của hầu hết bọn họ đều vẫn ở Linh cảnh, một số rất ít thì ở Tông Sư cảnh hậu kỳ.

“Tiêu Nhiên, ngươi đến rồi.”

Ngay khi Lục Tiêu Nhiên vừa đến, đã có hai bóng người xông tới.

Một nam một nữ, người nam là Lý Đạo Nhiên, người nữ là Lâm Khiết.

Cả hai người bọn họ đều gia nhập Thiên Ma tông cùng lúc với Lục Tiêu Nhiên, chơi khá thân.

Nhìn thấy hai người, mặt Lục Tiêu Nhiên cũng nở nụ cười.

“Đã lâu không gặp.”

Lý Đạo Nhiên chép miệng.

“Ngươi còn nói nữa hả, cả ngày tiểu tử ngươi đều co đầu rút cổ trong Chỉ Thủy phong, chưa bao giờ đến tìm chúng ta chơi.”

Lục Tiêu Nhiên sờ mũi, ngượng ngùng cười nói:

“Biết phải làm sao đây, tư chất của ta ngu đần, có thời gian đều dành để tu luyện.”

“Trong ba người chúng ta cũng chỉ có ngươi ngày nào cũng siêng năng tu luyện. Ta nói này, ngươi định tu luyện thành Đại Đế hay sao? Vừa phải là được. Với tư chất của ba người chúng ta, đời này nhiều nhất cũng chỉ đạt tới cường giả Hải Sơn cảnh. May mắn thì cũng chỉ đạt đến Luyện Thần cảnh. Ngươi cần gì phải cố gắng như vậy? Ngươi cũng không ngại mệt.”

“Con người nên có ước mơ, nếu không thì khác gì cá muối?”

“Cá muối lật mình, vẫn là cá muối.”

Lý Đạo Nhiên đả kích Lục Tiêu Nhiên không chút lưu tình. Đương nhiên, Lục Tiêu Nhiên cũng sẽ không để ý, hắn vốn che giấu tu vi của mình, không tranh không đoạt.

Chỉ là vì diễn kịch mới cố ý giả vờ cố gắng phấn đấu.

Lâm Khiết bên cạnh tức giận trừng Lý Đạo Nhiên.

“Ngươi đừng nói hươu nói vượn ở đây, Tiêu Nhiên người ta thật lòng muốn theo đuổi võ đạo, nào có giống ngươi? Cả ngày quanh quẩn không làm việc đàng hoàng.”

Lý Đạo Nhiên lập tức giơ tay đầu hàng.

“Được, được, được, ta không nên nói xấu Tiêu Nhiên trước mặt ngươi.”

Lâm Khiết lắc đầu, lại nghiêm mặt với Lục Tiêu Nhiên, nghiêm túc nói:

“Tiêu Nhiên, đừng nghe Đạo Nhiên nói bậy. Chúng ta là người luyện võ nên lấy tu luyện làm gốc, cố gắng phấn đấu, theo đuổi đại đạo mới đúng.”

Lục Tiêu Nhiên gật đầu.

“Ta biết rồi.”

“Đúng rồi, các ngươi có biết tông môn đột nhiên triệu tập chúng ta là có chuyện gì không?”

Lý Đạo Nhiên nhún vai.

“Quỷ mới biết, nhưng chúng ta chẳng qua chỉ có tu vi Linh cảnh rác rưởi, cho dù có chuyện gì, thì cũng chẳng liên quan đến chúng ta đâu?”

“Có lý.”

Khi họ đang nói chuyện, từ phía sau đại điện có một người trung niên cao lớn, nho nhã chậm rãi đi tới.


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch