WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Mặt Trăng Đỏ

Chương 16: Gia nhập

Chương 16: Gia nhập




Trần Tinh có chút kinh ngạc: “Sau khi nghe xong những hiểm nguy mà ta nói, ngươi vẫn ký tên một cách quyết đoán?”

“Có thể dốc toàn sức cứu nhiều người là việc nên làm!”

Lục Tân ngại ngùng mỉm cười:

“Khi ta còn ở cô nhị viện, Viện trưởng đã nói với ta. Ông ấy nói, sau khi trải qua việc đó, vốn dĩ trên thế giới đã mất đi rất nhiều người, trật tự thế giới cũng sụp đổ, văn minh suy thoái, tất cả đều phải trải qua vô số cơn ác mộng. Nếu người còn sống không cố gắng chiến đấu, có lẽ chúng ta vĩnh viễn không bao giờ có thể quay lại cuộc sống như trước đây...”

“Dù ta không biết cuộc sống trước đây thế nào, thế nhưng ta có thể cảm nhận được ông ấy nói đúng!”

“...”

Trần Tinh liếc nhìn Lục Tân, ánh mắt cô dường như có chút kỳ quái.

Nghe hắn nói thì hay lắm, thế nhưng lời nói như vậy có chút không hợp với đối phương.

Nhưng rồi cuối cùng cô cũng chỉ mỉm cười, không nói gì thêm.

Cô cất văn bản mà Lục Tân đã ký đi, sau đó tiện tay cầm một chiếc hộp đưa cho Lục Tân.

Bên trong chiếc hộp có một tấm chứng chỉ, một chiếc điện thoại vệ tinh màu đen, còn có cả...một khẩu súng lục cùng với hai hộp đạn.”

“Đây là gì?”

Lục Tân ít nhiều có chút kinh ngạc.

Trần Tinh bình tĩnh giới thiệu với hắn: “Điện thoại để chúng ta liên lạc thuận tiện hơn, sau này nếu có bất kì chuyện gì ta cũng sẽ thông báo qua điện thoại này cho ngươi. Đương nhiên ngươi cũng có thể tìm ta thông qua điện thoại. Bây giờ số duy nhất được lưu trong điện thoại này là số của ta!”

“Chứng chỉ cho phép ngươi nhận được sự phối hợp của một số bộ phận trong trường hợp cần thiết, như thế sẽ giúp công việc càng thuận tiện hơn.”

“Súng là để ngươi bảo vệ bản thân mình, đồng thời đó cũng là vũ khí tiêu chuẩn của các thành viên trong đội hành động đặc biệt cấp 1!”

“...”

Ánh mắt của Lục Tân đột nhiên dán chặt vào khẩu súng, tim hắn đập nhẹ.

Lục Tân biết rằng trong thành phố hiện nay cấm sử dụng súng nghiêm ngặt đến mức nào, vậy mà tổ hành động này lại trực tiếp phát súng cho hắn?

Đặc biệt là Trần Tinh thậm chí còn nói thẳng với hắn khẩu súng này dùng để bảo vệ bản thân.

Như thế cũng có nghĩa là khẩu súng này hoàn toàn không dùng cho công việc?

Nghĩ vậy có chút kỳ lạ, dù sao trong mắt họ, hắn cũng là một kẻ biến dị tinh thần. Hơn hết Lục Tân biết rõ, dù Trần Tinh là một người rất biết kiềm chế và biết đối nhân xử thế, thế nhưng nếu để ý kĩ những biểu hiện nhỏ của cô, cô vẫn coi hắn là một người đa nhân cách và có nhiều nguy cơ mất kiểm soát...

Tại sao cô vẫn trực tiếp đưa súng cho hắn?

“Trước khi ngươi chính thức gia nhập tổ hành động đặc biệt, ta phải giải thích rõ với ngươi!”

Lục Tân quay người lại, nhìn có vẻ rất nghiêm túc:

“Ngoại trừ sự việc ô nhiễm thông thường, việc tự bảo vệ mình trong cuộc sống hàng ngày cũng là một chuyện vô cùng quan trọng!”

“Nếu ngươi gặp phải bất kì khó khăn gì trong cuộc sống, hoặc là gặp phiền phức, ta sẽ cho ngươi ba gợi ý!”

“Thứ nhất, báo cáo với Văn phòng An ninh thành phố số 2.”

“Thứ hai trực tiếp gọi điện thoại cho ta!”

“Thứ ba, trực tiếp dùng súng đối phó!”

“Không đến mức vạn bất đắc dĩ, trên nguyên tắc chúng ta khuyên ngươi không nên sử dụng năng lực của mình để giải quyết những phiền phức bản thân gặp phải!”

“...”

Sau khi nghe xong câu nói của Trần Tinh, Lục Tân dần hiểu ra mọi việc.

Có lẽ vì trong mắt cô ấy, hắn có nguy cơ mất kiểm soát cao nên cô mới đưa cho hắn một khẩu súng.

Đến một lúc nào đó, nếu hắn thật sự bị ép đến mức nhất định phải nổ súng mới có thể giải quyết vấn đề, vậy sát thương mà hắn dùng súng gây ra sẽ thấp hơn nhiều so với việc hắn dùng năng lực của bản thân để giải quyết vấn đề, như vậy thì sẽ dễ kiểm soát hơn...

Họ đưa cho hắn súng là vì sợ hắn!

Vậy mới phải chứ! Người bình thường gặp người như hắn đều phải hết sức cẩn thận.

...

Trong tai nghe của Trần Tinh lúc này có một giọng nói vang lên: “Thông tin cho thấy từ sau khi mặt trăng đỏ xảy ra, cô nhi viện được xây mới, hắn vẫn luôn tài trợ cho cô nhi viện. Có vẻ hắn cũng từng là một đứa trẻ mồ côi nên rất đồng cảm với những đứa trẻ ở đây. Thế nhưng, tổ trưởng Trần, việc thu nhận và hướng dẫn người được quan sát vào tổ hành động là một việc phải hết sức thận trọng. Cô chắc chứ?”

“Tôi chắc!”

Trần Tinh đang lái xe nên cũng không giải thích quá nhiều.

Lý do cô mạo hiểm phỏng vấn trực tiếp người được quan sát đó là vì cô muốn đưa ra một số phán đoán ở cự ly gần.

Hơn nữa, cô tin tưởng vào phán đoán của bản thân mình!

“Đại tá Trần, liệu như vậy có hơi...tắc trách không?”

Giọng nói trong tai nghe vẫn có đôi chút do dự: “Ít nhất thì cũng phải đưa về thành phố chính để tiến hành kiểm tra mới có thể xác định được nguy cơ mất kiểm soát của hắn chứ...”

“Dù sao hắn cũng là bệnh nhân tâm thần...”

“Khi nào trở về ta sẽ tự mình báo cáo chuyện này với giáo sư Bạch!”

Trần Tinh trả lời đơn giản, ngắn gọn, trực tiếp gỡ tai nghe ra, vẻ mặt có chút phiền muộn.

Một đám người chỉ biết nói lý thuyết suông!

Trước khi xác định sự ổn định của hắn, sao có thể đưa hắn đến thành phố chính?

Thế nhưng bây giờ những người được tuyển dụng có người nào bình thường chứ?

Nếu chỉ là vì phát hiện ra hắn có khả năng bị tâm thần phân liệt mà đánh giá, nếu cô đưa video trong máy quay kĩ thuật số đó cho những người chỉ đứng sau đánh giá thì liệu họ sẽ bị doạ đến mức nào?

Có một tài liệu mà cô không đưa cho Lục Tân xem, trong đó viết, đánh giá rủi ro: 75%.

Theo tiêu chuẩn hiện nay của thế giới, đánh giá rủi ro đạt đến 80% thì mới không nên tuyển dụng, đào tạo.

Nguy cơ mất kiểm soát đạt đến 90% càng cần phải chuẩn bị sẵn sàng xử lý bất cứ lúc nào.

Nguy cơ mất kiểm soát đạt đến 90% thì e rằng dù hắn không làm gì cũng sẽ bị đẩy vào vùng hoang dã hoặc sẽ bị tiêu diệt!

Nếu máy ảnh kỹ thuật số được giao cho những người đó, cô đảm bảo đánh giá rủi ro của Lục Tân sẽ vượt qúa 80%.

Thậm chí lên đến 90%!

Thế nhưng Trần Tinh cảm thấy lựa chọn bây giờ của cô không phải là một nước đi sai lầm.

Những trở ngại trong công cuộc tái thiết nền văn minh nằm ngoài sức tưởng tượng.

Công ty khai thác đầy tham vọng, nhà thờ công nghệ, những hiệp sĩ lang thang giữa vùng đất hoang vu...

Ngoài ra còn có cả những con quái vật tinh thần đang ẩn náu trong đám đông.

Tất cả những yếu tố không ổn định đó có khả năng gây ra mối đe doạ lớn cho bức tường thành thành phố bất cứ lúc nào!

Chỉ dựa vào quân đội của Thanh Cảng tuyệt đối sẽ không thể nào chống lại được...

Việc thuyết phục một người không sử dụng năng lực đã rất khó, thuyết phục một nhóm người lại càng khó hơn.

Vì thế, Trần Tinh không có ý định thuyết phục họ, cô chỉ làm những gì cô nghĩ mình nên làm.

Cô luôn tin tưởng rằng: Vấn đề mà Thanh Cảng đang phải đối diện không phải là lựa chọn ai mà là không có sự lựa chọn nào khác!

Chỉ có kẻ điên mới có thể chiến đấu với quái vật.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.