Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Lược Thiên Ký

Chương 42: Coi trọng tay nghề của ngươi (2)

Chương 42: Coi trọng tay nghề của ngươi (2)
Tốt tốt, ta đã quá kích động rồi, sư huynh chớ trách...



Phương Hành vội vàng hướng thủ vệ đáp lễ, thủ vệ khoát tay áo ý bảo không cần, xoay người rời đi.



Chủ hàng trực tiếp xụi lơ, hai mắt lơ mơ nhìn Phương Hành, bất đắc dĩ nói:



- Ngươi rốt cuộc muốn thế nào mới tha cho ta?



Phương Hành nhìn hắn, cười mà không nói.



Chủ hàng cắn răng một cái, giống như đã hạ quyết tâm, từ trong lòng ngực lấy ra một cái mộc bài, đưa cho Phương Hành.



Phương Hành cũng không nhận lấy, nói thẳng:



- Cho ta đồ thật!



Chủ hàng sắc mặt càng thêm khó coi, cách một tầng lụa đen che mặt, tựa như có thể thấy khóe môi của hắn giật giật, một lúc lâu sau, hắn rốt cục cầm một cái mộc bài khác cho Phương Hành, sau đó cúi đầu không nói, Phương Hành đắc ý nhận lấy mộc bài, thần niệm đi đến bên trong tìm kiếm, lập tức đọc được tư liệu về người này:



- Thanh Vân Tông đệ tử ngoại môn, Hắc Nham cốc Ất tự phòng hai mươi mốt, Hoa Thiên Chỉ...



Thân phận, tên họ, số phòng của người này cũng ở trong đó, Phương Hành vội vàng ghi nhớ.



Mộc bài đưa trả lại cho hắn, chủ hàng vô lực nói:



- Ngươi rốt cuộc muốn làm gì, có thể nói cho ta biết trước chứ?



Phương Hành cười hì hì, nói:



- Nghĩ kỹ rồi mới nói!



Hoa Thiên Chỉ cắn răng một cái, trong lòng âm thầm quyết định.



Sau khi trở về, liền đem toàn bộ mọi thứ đều tiêu hủy, không bao giờ làm chuyện này nữa, tránh để người này uy hiếp.



- Nếu như ngươi muốn trở về đem mọi thứ tiêu hủy, sau đó cũng không đụng đến nữa, ta dám cam đoan, chuyện ngươi ở quỷ thị bán đồ giả sẽ truyền khắp cả ngoại môn, hắc hắc, ngươi cho rằng không có chứng cớ, người khác sẽ không làm gì được ngươi ư? Hừ, rất nhiều người bị mắc lừa sẽ xấu hổ và giận dữ không chịu nổi, bọn họ muốn tìm người trút giận, chỉ cần có người để cho bọn họ báo thù là tốt rồi, đâu cần có chứng cớ hay không?



Phương Hành thanh âm đều đều vang lên:



- Huống chi, nếu ngươi làm cái này, thủ nghệ cũng không tệ lắm, người khác thật có lòng muốn tra xét ngươi, ta cũng không tin ngươi không có sơ hở nào, nhất định có thể điều tra ra...



Hoa Thiên Chỉ thân thể cứng đờ, một lúc lâu sau, mới thở dài, chắp tay nói:



- Mong chờ hồi âm của sư huynh!



Vừa nói lại bắt đầu thu dọn đồ đạc, thật sự không muốn cùng tên gia hỏa khủng bố này sống chung một chỗ rồi, bất quá đồ vật thu thập xong rồi, đang muốn đi, Phương Hành lại đưa tay về phía hắn, quỷ quỷ cười nói:



- Đem linh thạch của ta trả cho ta...



Hoa Thiên Chỉ giận dữ, thấp giọng nói:



- Viên an tức đan kia là thật...



- Nhưng những thứ khác của ngươi là giả!



Phương Hành như không có chuyện gì xảy ra nói.



Hoa Thiên Chỉ im lặng, trả linh thạch cho Phương Hành, tựa như trốn quỷ mà mau chóng rời đi.



Phương Hành tiếp tục ở đây đi lại, một bên tìm kiếm phi kiếm thích hợp với mình, một bên ở trong lòng tính toán. Hắn trời sanh cũng không phải người đi theo con đường tầm thường, vừa nhìn thấy Hoa Thiên Chỉ làm những thứ đồ giả, trong lòng lại bắt đầu tính toán sắp đặt. Nếu đã bắt được nhược điểm của người này, làm sao cũng phải thông qua tay nghề của hắn kiếm lợi ích, mà lợi ích ít quá tuyệt đối không làm.



Về phần chút ít phi kiếm trong tay Hoa Thiên Chỉ, hắn cũng không coi trọng lắm, cho dù là hàng thật, phẩm cấp cũng cực thấp kém.



Sơn cốc không lớn, đi một hồi, cơ hồ mỗi cái quầy hàng cũng đã quan sát kỹ, đi tới góc khuất nhất, chợt nghe hai người đang kích động giảm thấp thanh âm cãi cọ, một người trong đó nói:



- Vị sư huynh này, ta ra giá bảy mươi khối linh thạch, đã không ít, yêu linh đan của ngươi mặc dù hiếm thấy, nhưng cũng không phải là cao cấp nhất, cái giá của ta đã rất có thành ý rồi!



- Bảy mươi khối linh thạch?



Phương Hành lỗ tai theo ý thức dựng lên, bàn tay không nhịn được siết chặt.



- Đây cũng là lượng linh thạch đệ tử Giáp đẳng tư chất ba năm mới tích lũy đủ, đan dược gì có thể đạt đến giá như vậy?



- Sư huynh, bảy mươi viên linh thạch, cũng không tính là ít, bất quá ta đã nói, viên thuốc này, chỉ đổi thạch tinh tán thôi!



Một thanh âm khác vang lên, nghe có chút quen tai, Phương Hành tinh tế suy nghĩ, trong lòng nhất thời dâng lên hỏa khí.



Hắn nhận ra người này là ai rồi, rõ ràng chính là Hậu Thanh.



Phương Hành là người thù dai, một khi ghi hận người nào, quả nhiên là ấn tượng khắc sâu, mười năm cũng sẽ không quên!



Lúc này cách lúc xảy ra chuyện ở sơn môn, mặc dù đã qua nửa năm, nhưng hắn vẫn lập tức nghĩ tới.



Quay đầu nhìn lại, liền thấy một nam tử trẻ tuổi ngồi trên tảng đá ở gần vách đá, trên mặt che một tấm khăn trắng, bị bóng núi dưới ánh trăng che phủ, cho nên rất khó lưu ý đến hắn. Nếu không phải biết hắn là ai, vậy cũng khó đoán, mà Phương Hành đã nhận ra thanh âm này, nhìn kỹ lại, rõ ràng từ đường nét trên mặt nhận ra chính là Hậu Thanh ban đầu ở sơn môn.



- Tốt, oan gia ngõ hẹp, vừa dịp đụng phải người này, xem xem hắn muốn làm gì!



Phương Hành trong lòng suy nghĩ, liền tìm một địa phương không xa ngồi xuống lắng nghe.









trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch