WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Hộ Hoa Trạng Nguyên

Chương 45: Nàng xem, tóc của ta bị rối loạn rồi (1)

Chương 45: Nàng xem, tóc của ta bị rối loạn rồi (1)



Nếu như một quyền ở đài chủ tịch rất bạo lực, công kích lúc này có thể nói là rất tàn nhẫn.

Hoặc là nói vô cùng bạo lực.

Hết thảy đều phát sinh như thiểm điện.

Động tác của Tiêu Dương quá nhanh, quá đột ngột. Từ quyền đầu tiên cho đến khi chiếc ghế giáng xuống chỉ mất mấy giây.

- Người ở chỗ này chỉ cảm thấy nhoáng một cái bên tai liền vang lên tiếng kêu thảm thiết của Hạ Thiếu Uy.

Đầu óc liên tục bị chấn động, ánh mắt người nào cũng tròn vo.

Ngốc trệ.

Nhất thời không kịp phản ứng.

Ánh mắt Quân Thiết Anh ngồi trên xe lăn không khỏi tràn đầy sự khiếp sợ, mang theo vài phần không tưởng tượng nổi nhìn Tiêu Dương.

Trước khi đến đây, Tiêu Dương còn ngại ngùng nói với cô, hắn có thể đánh lén được Hạ Thiếu Uy một lần thì vẫn có thể đánh lén được lần thứ hai.

Lời này đúng là linh thật.

Toàn bộ phòng Giáo vụ lâm vào yên tĩnh.

Một lát sau.

-Đại đội trưởng Hạ.

Đám huấn luyện viên sau lưng Hạ Thiếu Uy định thần lại, kinh hãi vọt lên. Một người trong đó bấm điện thoại gọi 102 cấp cứu. Một kích vừa rồi rõ ràng đã phế hai chân của Hạ Thiếu Uy. Nếu trị liệu chậm trễ, cả đời này của Hạ Thiếu Uy có đứng lên được hay không còn chưa biết.

-Ngươi có thể đứng lên hay không?

Thanh âm của Tiêu Dương chói tai vô cùng.

Hạ Thiếu Uy cố nén cơn đau, ánh mắt tàn nhẫn quét qua Tiêu Dương:

-Phế nó cho tôi.

Lời nói vừa dứt, lập tức có năm huấn luyện viên vọt lên, mang theo khí thế ác liệt trộn lẫn một tia ngưng trọng, bao vây Tiêu Dương.

Tuy hai lần Tiêu Dương ra tay đều giống như đánh lén, nhưng nhìn công kích vừa rồi mà Tiêu Dương thi triển, tất cả các huấn luyện đều rúng động với kỹ thuật của hắn. Thực lực của Hạ Thiếu Uy không yếu, trái lại có thể nói là mạnh nhất trong số bọn họ, nhưng lại bị đánh gãy hai chân một cách dễ dàng.

Không có người nào dám khinh thị tiểu tử trước mắt.

Quay mắt nhìn năm người hùng hổ, thần sắc Tiêu Dương vẫn không thay đổi, hơi lui một bước.

Bịch bịch bịch.

Khi Tiêu Dương vừa lui về sau, năm huấn luyện viên đồng thời vọt lên.

Đây chính là một cơ hội để tấn công. Năm người đồng loạt tiến hành công kích.

Quyền ảnh hoa mắt bao phủ bốn phương tám hướng Tiêu Dương. Ba người đánh trước, hai người đánh sau. Trái phải phối hợp, trước sau công thủ, hiển nhiên đây không phải lần đầu tiên năm người phối hợp với nhau.

Lúc này, Quân Thiết Anh sau lưng Tiêu Dương đã vô cùng sợ hãi, kinh hô lên:

-Coi chừng…

Mắt thấy trùng kích như bạo phong muốn thôn phệ Tiêu Dương.

Bốp.

Bước chân Tiêu Dương lướt ngang, dường như không đếm xỉa đến, lóe lên bên cạnh.

Một quyền ảnh tới gần ót Tiêu Dương.

-A.

Tiêu Dương giống như sợ đến mức kinh hô lên, bước chân trượt dài, cơ thể ngả về phía sau.

Oành.

Một quyền này liền trúng vào không khí.

Tiêu Dương thoạt nhìn chật vật trốn tránh, nhưng lại có thể tránh thoát được công kích thứ nhất của năm người.

Mặc dù phòng Giáo vụ rất rộng, nhưng hai ba mươi người đứng chung, không gian còn lại có chút chật hẹp. Năm người công kích cơ hồ phong tỏa đường lui của Tiêu Dương. Quyền vũ sinh phong, mỗi một quyền đều mang theo khí thế bức người. Mỗi một lần sắp đánh trúng Tiêu Dương, lòng bàn chân Tiêu Dương giống như bị bôi mỡ, trượt dài một cái, lảo đảo nghiêng người, bất ngờ tránh thoát công kích của năm người.

Trước mắt liền xuất hiện cảnh tượng kỳ lạ.

Bao gồm năm huấn luyện viên bên trong, tất cả mọi người đều có một dự cảm mãnh liệt, giống như Tiêu Dương sắp bị đánh bại, chống đỡ không nổi, chỉ cần năm huấn luyện viên cố gắng một chút là có thể đánh ngã hắn, nhưng hết lần này đến lần khác, Tiêu Dương lại “may mắn” tránh thoát được.

-A, đừng đánh ta.

Càng làm cho người ta không biết nên khóc hay nên cười, lần nào trốn tránh, tên tiểu tử này đều gào lên.

Năm huấn luyện viên càng đánh càng gấp. Ban đầu tất cả đều cho rằng sẽ đánh bại được Tiêu Dương, nhưng bây giờ ngay cả góc áo của người ta cũng sờ không được, bọn họ làm gì còn mặt mũi để tồn tại nữa chứ?

Càng đánh càng gấp, càng đánh càng không được gì.

Lúc này, dị biến đã xảy ra.

Khi năm người dồn Tiêu Dương đến một góc, Tiêu Dương tiện tay cầm một chiếc ghế dựa bên cạnh, mạnh mẽ hất về phía trước, mang theo tiếng gió mãnh liệt lao đến trước mặt.

Rầm.

Một người tránh không kịp, vai bị trúng chiếc ghế, cơ thể đổ sang một bên.

Một thoáng sau, Tiêu Dương gấp chiếc ghế dựa trong tay lại, mang theo sức mạnh vạn người không địch nổi, hung hăng quét ngang. Đồng tử bốn người còn lại đều co rụt, vội vàng trốn tránh.

Rầm rầm.

Tiêu Dương một bước xông lên, đánh ngã hai người, trong tay cầm chiếc ghế dựa, giằng co với hai người còn lại.

Cảnh tượng này khiến mọi người không dám tin vào mắt của mình.

Rõ ràng năm gã huấn luyện viên đã chiếm cứ thượng phong, gắt gao áp chế được Tiêu Dương, như thế nào tình huống lại quay ngoắt 180 độ, chỉ cần một chiếc ghế dựa gấp lại, dùng sức của một mình đánh lui năm vị huấn luyện viên quân đội. Lấy một địch năm, trong mắt người bình thường là chuyện không thể tưởng tượng nổi. Nhất là một thanh niên bình thường đánh bại năm quân nhân được huấn luyện bài bản.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.